Cố Chi Tang nói: “Nếu tôi không cẩn thận kiểm tra lại thì chỉ sợ sẽ không phát hiện ra chuyện này. Cách thức đoạt xá tinh vi như vậy thì chỉ có cướp đoạt thân thể cùng chung huyết thống mới có thể giấu giếm được.”
Nói cách khác, sự việc cũng không giống như suy nghĩ của bọn họ rằng tên đại sư phong thủy kia đã đoạt xá thất bại.
Thay vào đó, ở vài chục năm trước, ông ta đã sử dụng phương pháp này để cướp lấy thân thể của người thân cùng chung huyết thống với mình, dùng cách này để tránh né sự trừng phạt của trời đất.
Việc làm hôm nay của ông ta chỉ là giở lại trò cũ mà thôi. Sau khi thành công, ông ta sẽ dùng thân thể đã đoạt xá tiếp tục sinh con nối dõi và bồi dưỡng đứa trẻ trở thành lô đỉnh khác.
Thân phận thực sự của ông ta chắc hẳn là cha ruột của thân thể hiện tại, thậm chí còn có khả năng là ông nội!
Cố Chi Tang nói: “Mọi người tốt nhất nên điều tra gia phả trực hệ của ông ta. Người này đã sử dụng phương pháp kia để sống khoảng một trăm đến hai trăm năm rồi. Chắc hẳn tội ác mà ông ta gánh trên lưng còn hơn xa những gì mọi người đã điều tra ra được.”
Ngật Liêu Thiền gật đầu: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên tổng bộ!”
*
Vào buổi tối cùng ngày, những người khác trong Linh Tổ ở tỉnh Tương đã chạy đến vị trí bãi đá kia.
Lúc đó, Cố Chi Tang đã rời đi rồi.
Cô ấy đã để lại cả Mao Cương, thi thể của tên đại sư phong thủy kia và Nhục Xá Lợi của chùa Tuệ Thành được lấy ra từ trong miệng của Mao Cương cho Ngật Liêu Thiền bảo quản. Còn bản thân thì đã quay trở về khách sạn để nghỉ ngơi.
Các thành viên trong Linh Tổ vội vã đến nơi và tưởng rằng sẽ phải đương đầu với một cuộc chiến ác liệt. Nhưng ai ngờ được rằng, chỉ có hai người Cố Chi Tang mà đã giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện.
Bọn họ đành phải bế những đứa trẻ đang mê man kia xuống núi, sau đó thuận tiện dọn dẹp đống đổ nát sau trận chiến.
Trong lúc đó, bọn họ còn chạm mặt với mấy người trong Huyền Môn.
Khi những huyền sư kia nhìn thấy phần thân thể tàn khuyết của Mao Cương cùng với dấu vết còn sót lại của trận pháp đã bị phá giải thì tất cả đều không thể tin nổi.
Sau đó, bọn họ nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều bị nhân viên Linh Tổ thu dọn sạch sẽ và bản thân đã tốn thời gian chạy đến đây mà không thu hoạch được gì. Do đó, tất cả đám huyền sư đó đều tái mét cả mặt.
Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của đám người kia, không ít thành viên Linh Tổ trước kia bị bọn họ chèn ép đều âm thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Người của Huyền Môn còn muốn thăm dò xem ai là người đã phá giải trận pháp và chém chết Mao Cương nhưng thái độ của bọn họ lại khá hùng hổ như muốn gây sự.
Hơn nữa, hai bên vốn dĩ đã chồng chất oán hận từ rất lâu nên suýt chút nữa đã xông vào động tay động chân với nhau.
Mà Cố Chi Tang cũng không hề biết gì về tất cả những chuyện đó.
Sau khi về đến nhà, cô đã lập tức ngâm Ngọc Chỉ Cốt vào trong nước muối để khử trùng rồi cầm trong tay ngắm nghía một hồi lâu.
Từ câu chuyện mà Trịnh Như Ngọc đã kể, cùng với dòng chữ nhỏ khắc trên Ngọc Chỉ Cốt, cô đã gần như có thể xác định chắc chắn rằng, chủ nhân của xương ngón tay chính là người bạn cũ ở đời trước – Yến Hồi Sơn.
Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sau khi cô độ kiếp thất bại vậy? Vì sao Yến Hồi Sơn có thân thể yếu ớt kia lại bị sét đánh, còn bị thương đến mức chân bị tàn tật?
Cố Chi Tang mở phần mềm ra rồi tìm kiếm thông tin trên điện thoại di động. Cô phát hiện ra một số ít ghi chép trong lịch sử đều khen ngợi vị vương gia nhàn tản này là một người lương thiện.
Sử sách cũng đã ghi lại rằng anh đã không kết hôn và không có con trong suốt cuộc đời mình.
Có người nói rằng bởi vì lý do sức khỏe, cũng có một số sách sử trong dân gian nói rằng anh đã từng yêu mến một người. Tuy nhiên sau khi đối phương không may qua đời thì anh cũng từ chối chuyện kết hôn.
Có lẽ bởi vì đã tiếp xúc với hài cốt của người bạn cũ nên vào buổi tối hôm đó, Cố Chi Tang đã nằm mơ một giấc mộng khá dài.
Cô mơ thấy chuyện xảy ra ở đời trước.
Khi đó, trong Đạo Quan ngoại trừ có một số đạo đồng nhỏ tuổi thì nhân sĩ huyền học chính thức chỉ có cô và Quân Hồng Đạo Nhân. Cho dù như vậy, bọn họ vẫn là Đạo Quan xếp hạng đệ nhất trong thiên hạ.
Khi Cố Chi Tang tu luyện đến hơn hai trăm năm thì nghe nói trong hoàng thất đã sinh ra một vị hoàng tử, là con thứ của Hoàng Hậu. Lúc vị hoàng tử đó chào đời, trên trời đã xuất hiện những đám mây cát tường hạ xuống mái ngói trên đỉnh hoàng cung, là một điểm lành.
Chỉ tiếc, thân thể của vị hoàng tử đó rất yếu ớt, thường xuyên mắc bệnh.
Sư phụ của cô ngồi trên đỉnh núi quan sát các ngôi sao trên bầu trời và tấm tắc khen ngợi:
“Một người có Mệnh Cách đã làm người lương thiện trong suốt chín kiếp mà lại sinh ra trong gia đình hoàng gia. Không biết là phúc hay là họa đây.”