Chẳng bao lâu sau, trên màn hình đang được chia thành hai cửa sổ thì lúc này đã tăng thêm một cửa sổ khác.
Cửa sổ mới đã mở ra camera và trên màn hình hiện lên một người phụ nữ đang ở độ tuổi trung niên.
Bà ấy có mái tóc ngắn ngang tai, mặc một bộ trang phục lịch sự màu trắng, khí chất trầm ổn.
Nơi khóe mắt và làn da của bà ấy đã hằn nhiều nếp nhăn, là dấu vết do thời gian lưu lại. Tuy nhiên, ai cũng có thể nhìn ra được bà ấy nhất định là một người phụ nữ xinh đẹp khi còn trẻ.
Người này chính là mẹ chồng tương lai của Phùng Miểu, là mẹ ruột của chồng sắp cưới của cô ấy.
“Xin chào đại sư Cố, họ của tôi là Chu, là mẹ của Tiểu Hàng.”
Cố Chi Tang: “Xin chào bà Chu.”
Mẹ Chu ở đầu bên kia hơi cau mày, hai tay siết chặt tạo thành thế chữ thập, dường như bà ấy không thoải mái lắm vì phải lộ mặt trên sóng livestream, cũng không biết nên bắt đầu nói về câu chuyện trong lòng như thế nào.
Một lúc lâu sau, bà ấy mới mở miệng:
“Đại sư Cố, tôi có thể hỏi vì sao ngài lại muốn xem ảnh chụp của Tiểu Tinh không?”
“Tiểu Tinh chính là con trai út của tôi.”
“Không phải bà Chu đã đoán được rồi sao?” Tầm mắt của Cố Chi Tang lướt nhanh một lần trên khuôn mặt của bà ấy rồi đột nhiên nói:
“Thật ra, bà Chu đây chắc hẳn đã nhận ra từ sớm rằng, đứa con nhà mình có gì đó không ổn, đúng không?”
“Bà vẫn luôn có điều nghi ngờ nhưng bản thân bà lại không dám tin tưởng vào suy nghĩ trong lòng. Chuyện này vẫn luôn ám ảnh tâm trí của bà trong những ngày qua.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của mẹ Chu hơi biến đổi, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ tuổi ở đầu bên kia.
Giờ phút này, khi đối diện với đôi mắt thâm thúy, đen láy và sâu thẳm của Cố Chi Tang, bà ấy có cảm giác bản thân đã bị cô nhìn thấu từ đầu đến chân, bao gồm cả những lo lắng và nghi ngờ mà bà ấy vẫn luôn cất giấu trong lòng.
“Thật ra, từ tướng mạo của bà Chu, tôi đã có thể nhìn ra phần lớn mệnh số của hai đứa con trai nhà bà.”
Giọng nói của Cố Chi Tang vẫn thản nhiên như bình thường: “Bà muốn nghe những gì tôi thấy từ tướng mạo của bà không?”
Sau khi do dự một lúc, mẹ Chu thở dài và gật đầu: “Chuyện trước kia của tôi cũng không có gì không thể nói, tất cả đều đã là quá khứ rồi.”
Cố Chi Tang nói:
“Bà Chu sinh ra ở giai đoạn trước những năm 75, trong nhà chắc hẳn còn có vài anh chị em khác. Tuy nhiên, điều kiện gia đình của nhà bà vào lúc đó cũng không được tốt lắm, vô cùng nghèo khổ.”
“Từ cung Phụ Mẫu của bà thì tôi có thấy quan hệ của bà với cha mẹ ruột cũng không quá tốt đẹp. Nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ trọng nam khinh nữ, đối xử rất khắt khe với tất cả chị em gái trong nhà bà.”
“Nửa đời trước của bà rất gập ghềnh và nhấp nhô, chỉ được đi học một thời gian đã bị buộc thôi học trở về làm nông. Vào năm mười bảy tuổi, bà gả cho chồng cũ của bà. Bốn năm sau, bà đã sinh ra hai người con trai, là một cặp sinh đôi.”
Sau khi nghe xong những lời Cố Chi Tang nói, vẻ mặt của bà Chu hơi hoảng hốt. Dường như bà ấy đang trở về thời điểm hai mươi năm trước, quay lại nơi thôn xóm tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng như một cái nhà giam kia: “Đúng là như vậy…”
Khi bà ấy sinh ra thì đằng trước đã có ba người chị gái rồi.
Sau khi có thêm một em gái nữa thì cha mẹ của bà ấy mới vui mừng sinh được một “cậu con trai quý báu”, hoàn thành được mong ước bấy lâu.
Từ nhỏ đến lớn, câu nói mà bà ấy được nghe nhiều nhất chính là “con gái là hàng hóa lỗ vốn”. Em trai ở trong nhà được đối xử như một hoàng đế nhỏ, được ăn kẹo mạch nha, uống sữa lúa mạch, thịt ở trong bát vĩnh viễn đều là của em trai.
Còn các chị em gái trong nhà bà ấy chỉ là người hầu, có đôi khi ngay cả bánh bao làm từ lương thực thô cũng không được ăn no, càng đừng nói đến chuyện có quần áo và giày dép mới.
Sau đó, khi bọn họ đến tuổi đi học, nếu không phải văn phòng giáo dục trong thôn đến từng nhà cổ vũ việc đọc sách thì bà ấy chắc chắn sẽ không có cơ hội đến trường.
Vào thời điểm đó, kỳ thi đại học đã được khôi phục trong nhiều năm. Cho dù là người dân trong một ngôi làng nhỏ ở miền núi, có kiến thức hạn hẹp như cha mẹ nhà họ Chu thì cũng đều biết rằng trong nhà có sinh viên sẽ khiến tổ tông nở mày nở mặt.
Khi đó, bà Chu là một đứa trẻ thông minh, có thành tích tốt nhất trong thôn.
Giáo viên dạy bà ấy đã nói rằng, bà ấy nhất định phải thi đỗ để có thể đi ra khỏi vùng núi này, được đi học đại học ở trong thành phố.
Bên ngoài kia không có chuyện trọng nam khinh nữ và chỉ có thi đỗ đại học thì bà ấy mới có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Lúc đó, thi đỗ vào đại học là một giấc mơ duy nhất và quan trọng nhất của bà Chu.