Phùng Miểu nghĩ đến chuyện gì đó và sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi:
“Vậy chuyện lúc trước…”
“Là do Trần Tình muốn cưỡng ép bạn.”
Phùng Miểu tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bực bội muốn mắng chửi người. Tuy nhiên, cô ấy ngại với bà Chu đang ở đây nên vẫn kìm nén cảm xúc:
“Vì sao anh ta lại làm như vậy? Tôi chính là chị dâu của anh ta mà, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh ta cả?!”
“Còn Chu Hàng thì sao? Người kia ở trong thân thể của Chu Hàng, vậy thì chồng sắp cưới của tôi đang ở đâu?”
Cố Chi Tang lạnh lùng nói: “Trần Tinh xâm chiếm thể xác của Chu Hàng thì tất nhiên linh hồn của Chu Hàng cũng sẽ bị đẩy sang thân thể của Trần Tinh. Hay nói theo cách đơn giản hơn, linh hồn của bọn họ đã trao đổi với nhau.”
Đôi mắt của Bà Chu chấn động: “Nhưng, nhưng Tiểu Tinh đã chết rồi!”
“Đúng vậy.”
Khóe môi của Cố Chi Tang khẽ nhếch lên, ánh mắt lại rét lạnh như băng tuyết:
“Chu Hàng đã bị ép buộc chuyển sang thân thể của em trai mình. Từ con cưng của trời, sắp kết hôn và hướng đến một cuộc sống hạnh phúc thì anh ấy lại biến thành một kẻ nghiện ngập, một tên ăn hại bị tàn phế.”
“Anh ấy muốn cầu cứu, nhưng lại bị nhốt trong phòng, không có thiết bị liên lạc cũng không có lối thoát.”
“Còn Trần Tinh thì sao? Cho dù chiếm đoạt được thân xác khỏe mạnh và cuộc sống tốt đẹp của anh trai mình nhưng anh ta vẫn cảm thấy chưa đủ.”
“Anh ta sợ rằng một ngày nào đó chuyện này sẽ bị bại lộ, sẽ bị đổi trở về thân thể tàn phế kia, một lần nữa phải sống cuộc đời dưới bùn lầy của mình.”
“Cho nên, người em trai tốt này đã dứt khoát quyết định, hoặc là không làm gì, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng.”
“Anh ta đã tự tay giết chết {Trần Tinh}, giết chết thân thể của chính mình.”
Làm như vậy thì anh trai của anh ta tất nhiên sẽ không còn là một con người nữa, và cũng không thể mở miệng nói chuyện hay kêu oan gì.
Cố Chi Tang âm trầm nói: “Hai người đều hỏi tôi rằng Chu Hàng đi đâu rồi. Anh ấy đã không còn thể xác nữa thì tất nhiên đã biến thành cô hồn dã quỷ.”
Đây cũng là lý do vì sao Cố Chi Tang phải chuyển sang kết nối riêng tư để nói chuyện này.
Nếu như nói ra chuyện “Chu Hàng” giết người ở trước ống kính máy quay thì cho dù cô có nói rằng đây là do linh hồn của hai anh em đã hoán đổi cho nhau và người chân chính gây án là Trần Tinh, nhưng không có nhiều cư dân mạng tin tưởng vào huyền học hoàn toàn như vậy.
Bọn họ chỉ biết rằng đó là do Chu Hàng làm, ai có thể chứng minh một linh hồn hư vô mờ mịt trong thân thể kia là ai chứ?
Đến lúc đó, “Chu Hàng” đã giết người thì cảnh sát rốt cuộc nên bắt hay là không nên bắt anh ta đây?
Xảy ra tình trạng như vậy thì sẽ rất khó để kết thúc chuyện này.
Đột nhiên nghe rằng con trai lớn đã bị giết nên con ngươi trong mắt của bà Chu hơi co rụt lại. Bà ấy ngay lập tức kích động đến mức không thở nổi, và đã ngất xỉu ở đầu bên kia.
Tổ đạo diễn thấy vậy nên sợ rằng bà ấy sẽ xảy ra chuyện, tất cả đều gấp gáp đến mức gà bay chó sủa, vội vàng gọi điện thoại cho cảnh sát đến bên kia kiểm tra.
Đôi mắt của Phùng Miểu lăng lăng nhìn về phía trước, nước mắt không khống chế được chảy ra ào ào: “Tại sao lại có thể như vậy… Tôi …”
Trường hợp tồi tệ nhất mà cô ấy đã tưởng tượng ra cũng chỉ là chồng sắp cưới thay lòng đổi dạ, ngoại tình, v.v… Nhưng mà, cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng, Chu Hàng đã bị em trai âm thầm chiếm đoạt thân thể, sau đó bị giết hại tàn nhẫn như vậy.
“Tang Tang à, Tang Tang hãy giúp Chu Hàng đi!”
Phùng Miểu hoang mang lo sợ, òa khóc cầu xin cô: “Anh ấy chưa bao giờ làm điều gì xấu xa cả. Chúng tôi, chúng tôi còn sắp kết hôn nữa.”
Cố Chi Tang thở dài, trong giọng nói mang theo một chút trấn an:
“Bạn đừng khóc, mọi chuyện còn có khả năng thay đổi mà. Bạn từng nói rằng trong vài lần bị ép buộc quan hệ kia thì thân thể của {Chu Hàng} đã xảy ra vấn đề hoặc là một số đồ vật trang trí trong nhà bị lộn xộn đúng không?”
Phùng Miểu gật đầu liên tục.
Cố Chi Tang: “Vậy thì tốt rồi. Quả thật Chu Hàng đã biến thành cô hồn dã quỷ nhưng anh ấy vẫn luôn kiên trì ở bên cạnh để bảo vệ bạn, muốn ngăn cản Trần Tinh dùng thân thể của anh ấy để làm tổn thương bạn.”
“Vài lần kia chắc hẳn là do anh ấy ở bên cạnh ngăn cản hoặc là đang cố gắng cướp đoạt lại cơ thể của mình.”
“Chỉ cần tìm được hồn phách của Chu Hàng trước, sau đó lại bắt lấy Trần Tinh. Cho dù anh ta có chiếm đoạt thân thể của Chu Hàng bằng thủ đoạn xấu xa như thế nào thì tôi cũng có thể kéo linh hồn của anh ta ra khỏi cơ thể đó.”
Có lẽ lời nói của Cố Chi Tang rất khí phách nên đã khiến Phùng Miểu sửng sốt một chút. Cô ấy vừa khóc vừa cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm luôn đi. Chu Hàng có đang ở bên cạnh tôi không?”
“Không ở, tôi không nhìn thấy linh hồn của anh ấy.”