Đại Lưu: “Hóa ra là như vậy. Thế thì tôi sẽ càng chờ mong biểu hiện của thí sinh Daisy vào hôm nay rồi. Bây giờ, mời cô tiến lên quan sát hai người trẻ tuổi này, xem có phát hiện được chuyện gì xảy ra với bọn họ hay không.”
Daisy gật đầu, đi đến trước mặt Hứa Sinh – người đứng gần với cô ấy hơn, rồi vươn tay ra: “Thưa anh, anh có thể đưa tay cho tôi được không? Tôi cần phải cảm nhận năng lượng trên người của anh.”
Hứa Sinh sửng sốt một chút sau đó cũng vươn tay đặt lên trên bàn tay của Daisy.
Một lúc sau, Daisy ngước mắt lên: “Ừm… năng lượng của anh rất bình thản. Vị này cho tôi một cảm giác là một người cực kỳ tốt bụng và kiên định trong cuộc sống. Anh sẽ đối xử tốt với gia đình, là một người đáng tin cậy.”
“Nhưng mà, trên người của anh có một lực lượng hắc ám. Nó rất loãng nên tôi cần phải xem xét thêm.”
Nói xong, Daisy đã buông tay Hứa Sinh và đi đến trước mặt Phó Lan Duyệt.
“Cô gái xinh đẹp này, cô có cho phép tôi nắm tay cô một lúc được không?”
Phó Lan Duyệt vươn tay ra. Khi đầu ngón tay của Daisy chạm vào tay của cô ấy thì Daisy như bị điện giật và ngay lập tức rụt tay mình lại. Daisy nhìn cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên, khiếp sợ và khó hiểu.
Ánh mắt của Daisy nóng rực: “Cô gái trẻ này, cô đang làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm.”
“Cô đang giao dịch với ma quỷ đấy!”
Đại Lưu ở bên cạnh hỏi thêm: “Lời này của thí sinh Daisy là có ý gì vậy?”
Daisy giải thích: “Trong huyền học ở các quốc gia Phương Tây chúng tôi, con người có thể bán đứng linh hồn của chính mình để tiến hành giao dịch với những ma quỷ phụng sự bên cạnh Ma Vương.”
“Bọn họ có thể sử dụng linh hồn của mình để thành lập khế ước với các ma quỷ đến từ địa ngục. Từ đó, bọn họ có thể đạt được rất nhiều tiền bạc và danh tiếng.”
“Nhưng để đánh đổi được những thứ kia thì linh hồn của bọn họ sẽ trở thành nô lệ cho ma quỷ, thậm chí còn trở thành lương thực của chúng nó và cuối cùng sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn.”
“Cô gái này cũng đang thực hiện một giao dịch như vậy.”
“Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng, những gì cô ấy đang gặp phải và những thứ cô ấy đã va chạm hoàn toàn khác hẳn những người đến xin giúp đỡ lúc trước. Không phải là {quỷ hồn} mà những huyền sư phương Đông hay nói mà càng giống như {ma quỷ} hơn.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Daisy lập tức chuyển sang chiếc vòng trên cổ tay của Phó Lan Duyệt.
Tại thời điểm chạm vào chiếc vòng kia, Daisy đã cảm nhận rõ ràng được sức mạnh hắc ám truyền đến từ vòng tay xương rắn đó.
Nếu không phải trên người Phó Lan Duyệt cũng không có quá nhiều lực lượng dao động thì Daisy gần như đã cho rằng cô gái này cũng là một phù thủy.
Daisy chậm rãi nói: “Tôi không biết cô đã đạt được những thứ gì, nhưng tôi biết chắc chắn cô sẽ mất đi một cái gì đó. Bây giờ, cô vẫn chưa mất đi quá nhiều, biểu hiện rõ ràng nhất là linh hồn của cô vẫn còn trọn vẹn.”
“Nhưng thưa cô, cô phải biết rằng, ma quỷ cuối cùng vẫn là những thứ tà ác. Chúng nó tham lam, xảo quyệt và khát máu. Nếu không đạt được mục đích thì chúng nó sẽ không từ bỏ đâu.”
“Bằng không thì cô cũng sẽ không đến chương trình này để xin giúp đỡ, đúng không?”
Thấy Phó Lan Duyệt không phủ nhận thì Daisy lại thở dài một hơi, sau đó lại vươn tay ra một lần nữa:
“Tôi sẽ xem xét lại một lần nữa, xin vui lòng đưa tay cho tôi.”
Lúc này, Daisy nắm chặt lấy bàn tay của Phó Lan Duyệt, nhắm chặt hai mắt và đứng im trong hơn một phút, sau đó mới mở mắt ra.
Đại Lưu hỏi: “Có phát hiện ra gì không?”
“Có.”
Daisy cũng không buông tay của Phó Lan Duyệt ra, đôi mắt xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái phương Đông trước mặt rồi ẩn ý nói:
“Cô rất đau khổ, tôi có thể cảm nhận được.”
Phó Lan Duyệt sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên đối mặt với vị phù thủy lai trước mắt: “Tôi…”
Daisy: “Trái tim của bạn giống như một hố đen vậy, tràn ngập đủ loại cảm xúc như: đau buồn, hối hận và tự trách. Thật ra, mỗi ngày, bạn đều sống trong áy náy và mặc cảm tội lỗi, đúng không?”
Nhìn thấy hốc mắt của Phó Lan Duyệt từ từ đỏ ửng thì Daisy không khỏi nắm chặt tay của cô ấy hơn:
“Tôi còn nhìn thấy cô có một bé gái, là một đứa trẻ cực kỳ đáng yêu. Cô bé có mái tóc nâu, ánh mắt trong veo như nai con. Cô bé quả thật rất ngoan ngoan, tuổi cũng còn nhỏ, đúng không?”
Sức mạnh của Daisy trong “Lễ hội đêm vĩnh hằng” quả thật mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Không cần làm pháp sự, không cần mượn dùng nến, gương hay những thứ môi giới khác, chỉ cần nắm chặt bàn tay của Phó Lan Duyệt và cảm nhận năng lượng trên người cô ấy là Daisy đã nhìn được rất nhiều thứ.
Cô ấy đã nhìn thấy sự tồn tại của Đào Đào.
Daisy nói: “Tôi nhìn thấy cô đang ôm cô bé đứng cạnh cửa sổ, vừa hát những bài hát thiếu nhi vừa dỗ cô bé ngủ. Cô hôn lên hai má mềm mại của cô bé, trong lòng tràn ngập tình yêu thương và vui sướng.”
“Tôi còn nhìn thấy con gái của cô bị bệnh, khuôn mặt của cô bé đỏ ửng, tiếng khóc vang lên cũng rất yếu ớt. Cô cũng khóc theo cô bé, vẫn luôn ôm cô bé vào trong lòng và liên tục nói {xin lỗi}. Từ thời điểm đó, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng trống rỗng.”