Vừa dứt lời thì Daisy cũng đã hiểu được.
Con gái của Phó Lan Duyệt là bởi vì cô ấy giao dịch với tà vật nên mới bị bệnh. Vì vậy, cô ấy vẫn luôn ở trong tình trạng sụp đổ và tự trách bản thân.
Trong một số hình ảnh mà Daisy đã thấy được, cô ấy còn thấy vẻ mặt của Hứa Sinh vừa thất vọng vừa lo lắng đứng bên cạnh Phó Lan Duyệt, còn có hình ảnh một bà cụ chỉ thẳng vào mặt Phó Lan Duyệt và không ngừng chửi mắng…
Tất cả sự hối hận và áy náy của bản thân, lại cộng thêm sự chỉ trích của người nhà khiến cho Phó Lan Duyệt rơi vào nỗi đau khổ tột cùng.
Daisy có chút lo lắng, bước lên vỗ nhẹ vào bả vai của Phó Lan Duyệt rồi nói: “Thưa cô, cô đang bị bệnh đấy, cô có biết không?”
Cô ấy có thể cảm giác được, áp lực và sự đè nén trong lòng đã khiến Phó Lan Duyệt có khuynh hướng bị trầm cảm.
Nước mắt của Phó Lan Duyệt tuôn rơi như mưa, cắn môi nức nở nói: “Là tôi, là tôi hại Đào Đào…”
“Cô không cố ý làm như vậy. Tôi có thể cảm nhận được sự yêu thương của cô đối với con gái. Năng lượng trên cơ thể con người không thể nào làm giả được, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.”
Daisy nói: “Mong cô sẽ không đổ lỗi cho bản thân nữa.”
Nhìn thấy người vợ đang rơi lệ đầy mặt của mình, Hứa Sinh bước lên, ôm lấy bả vai của cô ấy rồi nói:
“Em đừng khóc, chẳng phải chúng ta đến chương trình này là để tìm kiếm đại sư giúp giải quyết chuyện này sao?”
Người dẫn chương trình Đại Lưu ở bên cạnh cũng tiếp tục dẫn dắt:
“Thí sinh Daisy dường như đã thấy được cô Phó chủ động giao dịch với thứ gì đó, còn thấy được con gái Đào Đào của cô Phó. Vậy thì, Daisy còn phát hiện thêm chuyện gì khác nữa không?”
Nghe thấy Đào Đào đang ở trong phòng chờ phía sau thì Daisy lập tức nói: “Để tôi đi xem tình huống của bạn nhỏ kia trước.”
Vì vậy, đoàn người lại di chuyển về phòng chờ đằng sau.
Vừa mới mở cửa phòng ra, một cô bé mềm mại, mũm mĩm lập tức bổ nhào vào trong lòng của Phó Lan Duyệt.
Đào Đào nhìn thấy mẹ mình khóc trên màn hình máy tính thì vốn dĩ đã gấp gáp không chịu ngồi yên. Lúc này, cô bé dùng bàn tay nhỏ bé, mũm mĩm lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Phó Lan Duyệt: “Mẹ đừng khóc, Đào Đào thổi thổi.”
Bà Hứa liếc mắt hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý có phải đang ở trước màn ảnh hay không, lập tức bắt đầu mắng chửi con dâu.
Hứa Sinh cau mày: “Mẹ à, con đã nói là Lan Duyệt không cố ý rồi. Mẹ cũng đã nghe đại sư nói rằng đây là sự cố ngoài ý muốn mà.”
“Ôi trời, tôi chỉ quan tâm đến cháu gái nhà mình mà bây giờ lại trở thành một người độc ác rồi!”
Trong lúc ồn ào nhốn nháo, có một số khán giả trong phòng livestream cho rằng bà mẹ chồng này hơi quá đáng, mỗi câu nói ra đều như đang đâm thẳng vào lòng của con dâu vậy.
Nhưng cũng có một số người nói rằng Phó Lan Duyệt tự mình nuôi dưỡng tà linh, khiến cho cả gia đình không yên ổn nên mẹ chồng mắng đúng.
Chỉ có Daisy từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến tình cảnh hỗn loạn kia, vẫn luôn đằm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cô ấy lấy gương tròn và nến màu đen từ trong túi ra. Sau khi ngọn nến được thắp sáng thì đã làm nổi bật khuôn mặt sắc nét có ngũ quan thâm thúy của cô ấy đang được phản xạ qua mặt gương.
Daisy dịu dàng nói: “Bảo bối nhỏ Đào Đào à, em có đồng ý cho chị gái nắm tay một chút không? Nhìn này, ở đây có một con mèo rất đáng yêu.”
Cô ấy dùng găng tay có đính búp bê mèo đen để trêu đùa với cô bé và thành công nắm được bàn tay nhỏ bé kia.
“Không cần sợ hãi nhé, chị chỉ muốn chơi với em một trò chơi thôi.”
Daisy vừa nói vừa cởi găng tay ren màu tím ở tay còn lại ra, sau đó bắt đầu sờ soạng trên mặt gương nhiều lần.
Khi bàn tay kia đang di chuyển trên mặt gương thì giọng điệu khàn khàn cổ quái như tiếng rắn lại bật ra khỏi cổ họng của cô.
Cô ấy cúi thấp đầu xuống, không biết có phải do ống kính quá gần và lý do ánh sáng hay không mà một số khán giả nhạy cảm đã phát hiện ra điều bất thường trên người cô ấy.
[Vừa rồi khi Daisy cúi đầu thì có ai nhìn thấy con ngươi trong mắt cô ấy đổi màu không?! Giống như lòng trắng đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ con ngươi đều chuyển sang màu đen!]
[Mẹ ơi, cứ mỗi lần Daisy bắt đầu niệm chú dưới ánh nến đang bập bùng thì tôi đều nổi da gà toàn thân. Tôi thật sự tin rằng trên thế gian này có phủ thủy hắc ám rồi đấy. Bình thường, Daisy luôn là một người chị gái tốt bụng, dễ thương, luôn đồng cảm với người khác. Nhưng khi vừa bắt đầu thực hiện pháp sự thì dường như cô ấy đã thay đổi thành một người khác vậy.]
[Tôi cũng thấy được, ánh mắt của cô ấy thật sự biến đổi! Như mắt rắn vậy!]
[Là vấn đề ánh sáng đấy, đừng tự dọa mình nữa…]