Sau khi Từ Phú rời đi thì Hề Hải Hồng và Bạch Từ lần lượt bước vào.
Chuyên môn của cả hai đều không phải là chuyện này nên tuy rằng đều có thể nhìn thấy một số thứ nhưng cũng không chính xác và chi tiết như Daisy và Tuân Dĩ Khuynh.
Hai người kết luận xong thì Đại Lưu tiếp tục nói lời dẫn:
“Tiếp theo, thí sinh tham gia gần cuối cùng của chúng ta là thí sinh số 9 – Hòa Mị Đồ. Bây giờ, xin mời Hòa Mị Đồ tiến vào.”
Lúc Hòa Mị Đồ bước vào đã khiến cho khu vực bình luận đang yên lặng có một chút gợn sóng.
Hôm nay, anh ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh da trời, mái tóc dài được tết thành bím tóc vắt ngang trên bờ vai. Khi đôi mắt hồ ly của anh ấy nhìn về phía Phó Lan Duyệt thì đã hơi nhướng lên, giọng nói có chút ngạc nhiên:
“Cô nuôi {Kuman Thong*} à?”
(*Kuman Thong là một loại thần giám hộ huyền bí theo tín ngưỡng dân gian Thái Lan. Người ta tin rằng, nó mang lại sự may mắn và phát tài cho gia chủ sở hữu nó nếu được thờ phượng chu đáo. Kuman, hay Kumara trong tiếng Pali có nghĩa là “cậu bé thanh tịnh”, còn Thong nghĩa là “vàng”. Kuman Thong có nghĩa là “cậu bé vàng”.)
Phó Lan Duyệt không kịp trở tay.
Dù thế nào, cô ấy cũng không thể ngờ nổi rằng, một vị huyền sư thoạt nhìn còn khá trẻ tuổi như anh ấy mà chỉ vừa mới đối mặt, đã vạch trần được chuyện cô ấy nuôi “Kuman Thong”.
Cô ấy biết rằng quy định của chương trình là nếu huyền sư không nhìn ra điều gì thì người đến xin giúp đỡ cũng không thể chủ động nói ra.
Các huyền sư lúc trước tuy rằng đều nhìn ra cô ấy đã nuôi dưỡng thứ gì đó nhưng hoàn toàn không biết đó là “Kuman Thong”.
Phó Lan Duyệt vốn dĩ còn cảm thấy khá may mắn vì giấu được nên lúc này khuôn mặt của cô ấy đã đỏ bừng, chột dạ nói: “Đúng vậy, từng nuôi…”
[Mẹ nó, hóa ra là “Kuman Thong” à?!! Khó trách cô ấy không thể tiễn nó đi được, thứ này không dễ nuôi đâu!]
[Hòa Mị Đồ trong hai tập gần đây có vẻ khá lợi hại đấy, tôi có chút ngạc nhiên về anh ta.]
[Vợ Tiểu Hòa lại tiếp tục ghi điểm rồi! Dù sao, Tiểu Hòa cũng là Vu Cổ Sư hàng đầu ở Thái Lan, còn “Kuman Thong” cũng có nguồn gốc từ bên Thái Lan mà. Chỉ cần liếc mắt một cái là Tiểu Hòa đã nhận ra rồi. Chuyện này bình thường thôi.]
[Ôi, vậy đây là thí sinh có chuyên môn về việc này rồi!]
“Kuman Thong” dịch từ tiếng Thái sang tiếng Trung sẽ là: “cậu bé vàng”, cho nên bên Trung Quốc còn có tên là “Kim Đồng Tử”.
Tương truyền rằng, chúng được tạo ra từ những đứa trẻ bị chết non. Hồn phách của những đứa trẻ đó sẽ được một lực lượng đặc biệt phong tỏa trong các linh bài hoặc là trong thể xác của một con búp bê nặn bằng đất sét.
Như vậy, chúng nó sẽ lại một lần nữa được sống lại, có thể giúp người nuôi chúng tiêu trừ tai nạn, hóa giải khó khăn.
Ngay từ đầu, các “Kuman Thong” đa phần đều rất lương thiện.
Người chủ cung phụng hương khói cho chúng nó thì chúng nó sẽ phù hộ người chủ đó bình an.
Nhưng sự tham lam của con người là vô tận, bọn họ không còn hài lòng với sự bình an và hạnh phúc lúc đầu, mà đã bắt đầu theo đuổi tiền tài và danh lợi.
Để làm cho “Kuman Thong” có sức mạnh cường đại hơn, con người bắt đầu biến hóa các cách phức tạp hơn, dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn để chế tạo ra một “Kuman Thong” mạnh mẽ.
Nói theo cách đơn giản thì khi nỗi đau khổ trước khi chết của đứa trẻ càng lớn thì oán khí của “Kuman Thong” càng sâu đậm, sức mạnh tất nhiên sẽ càng cường đại hơn.
Chúng nó có thể đáp ứng được hầu hết các nguyện vọng của con người và đương nhiên vật phẩm cung phụng cho chúng nó cũng càng thêm hà khắc hơn, thường sẽ là những vật phẩm liên quan đến “máu”.
Hòa Mị Đồ giương cằm lên rồi nói: “{Kuman Thong} mà cô đã nuôi là một con rất hung dữ, chắc hẳn cô cũng biết rồi, đúng không? Cô vẫn luôn dùng máu tươi để nuôi nó, cho nên tham vọng và lá gan của nó thật sự rất mạnh mẽ.”
Nuôi bằng máu tươi có nghĩa là Phó Lan Duyệt đã dùng máu của chính mình để nuôi dưỡng “Kuman Thong”, dùng máu để kích thích sự hung dữ của nó.
Hình ảnh mà Daisy đã nhìn thấy trong gương chính là lúc cô ấy đang lấy máu mình để nuôi nó.
“Cô đã cầu xin nó điều gì vậy? Con nối dõi? Tiền tài? Hay là hãm hại người khác?” Hòa Mị Đồ hỏi.
Phó Lan Duyệt ấp úng mãi, cuối cùng vẫn nói ra.
Hóa ra, hoàn cảnh gia đình cô ấy rất nghèo khó. Ban đầu, cô ấy đã mở một thẩm mĩ viện nhỏ nhưng gần như không có mấy khách hàng.
Tuy nhiên, từ nhỏ cô ấy đã muốn được sống một cuộc đời giàu có, muốn thay đổi cuộc sống khốn khó của mình nên cô ấy không cam lòng cứ yên phận sống qua ngày như vậy.
Nhưng mà, cô ấy lại không có nhiều tiền để thay đổi vận mệnh của mình.
Vào thời điểm đó, cô ấy đã lấy được tin tức từ một số con đường và biết được, có một “Kuman Thong” rất hung dữ vì được nuôi bằng máu tươi. Người chủ của nó không hầu hạ nổi nữa nên muốn tiễn nó đi.
Tuy nhiên, mời “Thần” thì dễ, tiễn “Thần” đi mới khó khăn. Đặc biệt là con “Kuman Thong” này.