Con “Kuman Thong” này được chế tạo bằng cách thức khác bình thường. Khi còn sống, nó đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn bạo nên oán khí của nó rất lớn, không dễ có thể tiễn nó đi được, trừ phi có người đồng ý tiếp nhận nó.
Chủ nhân lúc đó của nó đã trả một số tiền lớn để mời nó về nhưng bây giờ, khi muốn tìm người đồng ý tiếp nhận lại thì người kia sẽ tặng miễn phí.
Phó Lan Duyệt – người chỉ có hai bàn tay trắng đã động lòng.
Khi đó, cô ấy không có bất cứ tài sản gì cả. Vì vậy, Phó Lan Duyệt đã nghĩ rằng, nếu cứ sống một cuộc đời nghèo khó, vô vọng như vậy thì có khác gì đã chết đâu.
Do đó, cô ấy đã cắn răng nhận lấy “Kuman Thong” kia, hết lòng cung phung và nuôi dưỡng nó.
Chẳng bao lâu sau, sự nghiệp của cô ấy càng ngày càng tốt hơn, khách hàng thân quen càng ngày càng nhiều hơn.
Vốn dĩ thẩm mĩ viện nhỏ của cô ấy chỉ mở ở một tòa nhà bên rìa thành phố thì bây giờ cũng đã chuyển vào khu phố trong trung tâm. Và cũng vì vậy mà cô ấy có cơ hội quen biết Hứa Sinh – người chồng bây giờ. Anh ấy làm việc văn phòng ở một trong các tòa nhà xung quanh.
Sau khi kết hôn và sinh con, Phó Lan Duyệt vẫn tiếp tục nuôi dưỡng con “Kuman Thong” này.
Mãi đến khi sự tồn tại của nó bị mẹ chồng phát hiện thì cô ấy mới phải nhịn đau tiễn nó đi.
Hòa Mị Đồ đăm chiêu nói: “Khó trách, con {Kuman Thong} này tuy rằng rất hung dữ nhưng lại có khá nhiều tình cảm với cô. Trong nhiều năm như vậy mà nó chỉ uống một chút máu tươi để kiềm chế bản tính của mình, không làm điều ác gì.”
“Cô đã tiễn nó đi như thế nào?”
Phó Lan Duyệt nói: “Lúc ấy, tôi đã liên lạc được với một gia đình đồng ý tiếp nhận nó. Sau khi sắp xếp làm lễ tế trong ba ngày liên lục thì tôi đã tiễn nó đi.”
Hòa Mị Đồ nói: “Vậy thì chắc hẳn nó không muốn rời đi rồi.”
“Dù sao, {Kuman Thong} rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ bị chết non. Bọn chúng luôn có oán khí và sự vương vấn đối với gia đình, hoặc cũng có thể nói rằng, cha mẹ thường là sự cố chấp sâu sắc nhất của chúng nó.”
“Trước kia, cô đã đối xử với nó không tồi, cho nên trong thời gian mười năm kia, nó chưa bao giờ làm tổn thương cô. Nhưng chắc hẳn, cô cũng đã hứa hẹn với nó rất nhiều điều, tuy nhiên, cô đã không thể thực hiện được.”
Phó Lan Duyệt mím môi, trong lòng cảm thấy đau xót.
Trước kia, khi cô ấy đang dốc sức xây dựng sự nghiệp thì quả thật, cô ấy đã thật lòng dựa vào “đứa trẻ” kia.
Sau khi nuôi dưỡng nó một thời gian, sự nghiệp của cô ấy mới dần dần cải thiện tốt hơn và từ từ trở nên giàu có.
Cho nên, trong hai đến ba năm đầu tiên, cô ấy cực kỳ ỷ lại vào “đứa trẻ” kia.
Người khác có thể nghĩ rằng đặt một con búp bê nặn bằng đất sét có khuôn mặt tươi cười ở trong nhà và cung phụng nó là một chuyện cực kỳ đáng sợ. Nhưng khi đó, cô ấy nhìn nó thì chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Kuman Thong” là “người thân” duy nhất của cô ấy trong thành phố này, là người duy nhất đối xử tốt với cô ấy. Cho nên, mỗi lúc cung phụng nó thì cô ấy sẽ thường xuyên nói:
“Mẹ coi con như người nhà của mình vậy. Về sau, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
“Con giống như đứa con ruột của mẹ vậy.”
Khi Phó Lan Duyệt nói những lời kia thì cô ấy rất chân thành và thật lòng, cũng quả thật có dự định cung phung “đứa trẻ” kia cả đời.
Nhưng sau khi cô ấy lấy chồng, sinh con thì sự ràng buộc từ gia đình chân thật rốt cuộc cũng đã chiếm vị trí quan trọng hơn, vượt xa “đứa trẻ” kia.
Cho nên, dưới sự ép buộc của mẹ chồng, cô ấy đã nhịn đau tiễn “đứa trẻ” kia đi.
Hòa Mị Đồ nhíu mày nói: “Cô không nên nói những lời như vậy. Nếu đã nói ra rồi thì cũng nên tuân thủ.”
Phó Lan Duyệt ôm mặt, giọng nói có chút suy sụp: “Tôi thật sự rất hối hận, là tôi có lỗi với Đào Đào, cũng có lỗi với {đứa trẻ} kia.”
“Cho nên, sức khỏe của Đào Đào kém cỏi như vậy thật sự là do {đứa trẻ} kia vì muốn báo thù tôi nên đã làm tổn thương con bé sao? Là nó đang trách cứ tôi sao…”
Ánh mắt của Hòa Mị Đồ ngay lập tức trở nên lạnh như băng. Sau một lúc lâu, anh ấy mới kiềm chế cảm xúc của mình và nói: “Tôi đã nói rồi, trước khi cô tiễn nó đi thì nó chưa bao giờ làm điều ác gì.”
“Sức khỏe của con gái cô không tốt là do chính cô bé có vấn đề.”
Bà Hứa ngồi ở trong phòng chờ đằng sau nghe thấy vậy thì lập tức cao giọng nói: “Thí sinh kia sao lại ăn nói như vậy chứ? Sao lại không phải là do thứ kia làm hại con bé?!”
“Các thí sinh ở phía trước đều đã nói rồi, chính là con quỷ nhỏ kia xông vào giấc mơ của Đào Đào để quấy rối. Do đó, mới khiến cho cháu gái của tôi ngủ không yên.”
“Mọi người thử lắng nghe thái độ của anh ta xem, như thể còn muốn che chở cho thứ xấu xa kia vậy. Tôi thấy mấy người trên mạng nói rằng anh ta hình như cũng nuôi dưỡng quỷ nhỏ ở bên Thái Lan, có khi cũng là một người có tâm lý biến thái đấy.”
Nhân viên công tác ở bên cạnh nghe vậy nên đã quay qua nhìn nhau. Bọn họ đều cảm thấy bà cụ này nói chuyện quá khó nghe.