Đại Lưu ở bên ngoài nói: “Nếu thật sự là thứ kia… không muốn rời đi thì anh có cách nào hóa giải hay không?”
“Cách thì rất đơn giản, chỉ là không biết mấy người có đồng ý làm hay không?”
Hòa Mị Đồ mở miệng nói:
“Cách đầu tiên là mấy người lại một lần nữa mời nó về, tiếp tục cung phụng {Kuman Thong} kia như bình thường ở nhà thì tất cả mọi chuyện sẽ khôi phục như ban đầu.”
“Cách thứ hai thì càng đơn giản hơn, trực tiếp diệt trừ hồn phách của nó. Như vậy thì từ nay về sau con {Kuman Thong} kia sẽ … không còn tồn tại nữa và tất nhiên những chuyện kia cũng sẽ được giải quyết.”
“Mấy người có thể bàn bạc với nhau xem sao.”
Phó Lan Duyệt ngây ngẩn cả người. Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía chồng mình thì phát hiện ra, anh ấy đã nhìn về phía này từ lâu.
Một lúc lâu sau, Hứa Sinh mới mở miệng nói: “Em muốn giải quyết như thế nào? Anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Khuôn miệng của Phó Lan Duyệt khẽ mấp máy nhưng trong họng khô khốc, không nói nên lời.
Cô ấy muốn nói rằng, hay là cứ đón “đứa trẻ” kia trở về đi. Nhưng mà, cô ấy không cần nói ra lời thì cũng đã biết trước rằng, mẹ chồng sẽ tuyệt đối không bao giờ đồng ý.
Hơn nữa, trải qua chuyện Đào Đào thường xuyên bị bóng đè thì chồng cô ấy còn sẽ tiếp tục bao dung cho “sở thích” của cô ấy nữa không?
Nếu cô ấy nói rằng muốn đón “Kuman Thong” đã làm tổn thương con gái về nhà thì trong lòng chồng cô ấy thật sự sẽ không để ý sao?
Về sau, khi Đào Đào trưởng thành, nếu con bé nghe mọi chuyện từ lời kể của ông bà nội và biết được quyết định ngày hôm nay của cô ấy thì trong lòng con bé có oán hận cô ấy hay không?
Còn bản thân cô ấy, sau khi nhận lại “đứa trẻ” có oán hận trong lòng kia, biết rõ nó đã từng tổn thương con gái của mình thì cô ấy còn có thể buông bỏ khúc mắc để tiếp tục nuôi dưỡng nó không?
Nhưng mà, “đứa trẻ” kia đã làm bạn với cô ấy hơn chục năm nay, phải diệt trừ một “đứa trẻ” đã từng đem đến tất cả vận may cho mình thì Phó Lan Duyệt cũng không thể nào nói ra miệng được.
Hứa Sinh thấy vậy nên quay người nói với Đại Lưu:
“Hãy cho cô ấy thêm một chút thời gian, để cho cô ấy suy nghĩ kỹ càng hơn.”
Đại Lưu gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta sẽ mời vị thí sinh cuối cùng xuất hiện, thí sinh số 7 – Cố Chi Tang. Hãy chờ xem cô ấy có thể mang đến cho chúng ta một số khám phá mới trong chuyện này hay không.”
Khi lời dẫn của anh ấy vừa kết thúc thì khu vực bình luận lập tức bùng nổ. Các bình luận được gửi đến gần như đã bao phủ toàn bộ màn hình.
Mọi người trong tổ đạo diễn thấy độ thảo luận lại tăng mạnh nên lại một lần nữa phải công nhận sự thu hút đáng sợ của Cố Chi Tang.
Cố Chi Tang chán chết ngồi chờ đợi gần một tiếng đồng hồ mới được gọi tên. Cô duỗi thắt lưng một chút rồi bước ra khỏi phòng nghỉ, đi về phía phim trường.
Khi bước vào trong sân, trước hết, cô nhìn về phía cô gái có hốc mắt sưng đỏ, mặc một chiếc váy đen dài và có khí chất khá đặc biệt.
Cô hơi nhướng mày rồi gật đầu chào hỏi người dẫn chương trình.
Đại Lưu: “Hai vị này chính là nhóm người đầu tiên yêu cầu được giúp đỡ trong chương trình ngày hôm nay.”
Cố Chi Tang gật đầu, nhìn về phía Phó Lan Duyệt rồi nói ra câu đầu tiên trong trận đấu tập thể chiều nay:
“Thể chất của cô rất đặc thù, chắc hẳn cô cũng biết điều đó, đúng không?”
Hứa Sinh: “??”
Khán giả: “??”
Câu này là có ý gì vậy?
Cố Chi Tang ngước mắt nhìn cô ấy một chút rồi nói: “Cô không biết sao? Thể chất của cô cũng được coi như là một loại thể chất có thể thông linh.”
Phó Lan Duyệt ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới chần chừ gật đầu: “Tôi biết chuyện này.”
Hứa Sinh ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện như vậy sao? Em chưa bao giờ nói với anh cả.”
Phó Lan Duyệt nói: “Khi em còn rất nhỏ quả thật có thể nhìn thấy một ít quỷ hồn, nhưng sau khi trưởng thành thì rất hiếm khi thấy được. Chỉ là thỉnh thoảng, em có thể nhìn thấy một ít bóng dáng mơ hồ mà thôi.”
“Bản thân em còn không phân biệt được là do mình hoa mắt hay là thật sự thấy được gì đó. Cho nên, em chưa bao giờ nói về chuyện này.”
Bản thân cô ấy cũng đang rất ngạc nhiên, không ngờ được rằng Cố Chi Tang lại có thể nhìn ra chuyện này. Cô ấy không biết chuyện đó và chuyện mình đến xin giúp đỡ có gì liên quan với nhau.