Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298: Nốt Ruồi Đen Trên Ngón Trỏ Tay Trái

Unknown Chương 298: Nốt Ruồi Đen Trên Ngón Trỏ Tay Trái

Cố Chi Tang lại nói một câu và lúc này đã khiến cho cô ấy hoàn toàn ngây dại.

“Thể chất này của cô khác hẳn dạng như Âm Dương Nhãn. Trên ngón trỏ bên tay trái của cô có một nốt ruồi màu đen, và mẹ của cô, con gái của cô cũng có nốt ruồi tương tự như vậy.”

“Đây là một loại thể chất âm tính được truyền thừa cho con gái qua các đời trong dòng họ của cô.”

“Khi còn nhỏ thì thân thể của cô còn yếu ớt và âm khí cũng nặng hơn nên có thể nhìn thấy một ít quỷ hồn. Trong một số dịp đặc biệt có âm khí dày đặc như Lễ Ngạ Quỷ* hay lễ tang thì cô cũng có thể nhìn thấy một số thứ. Nói chung, thể chất này tương đối đặc biệt.”

(*Lễ Ngạ Quỷ là một lễ hội được gọi là lễ hội quỷ đói hoặc là cúng vong hồn, được tổ chức để tôn kính những âm hồn vất vưởng. Thực phẩm và thức uống được dâng cúng nhằm đáp ứng nhu cầu của chúng. Lễ hội cúng cô hồn được tổ chức vào suốt tháng thứ 7 theo lịch Trung Quốc.)

Vị huyền sư này cũng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bản thân cô ấy còn có một đứa con gái.

Phó Lan Duyệt đột nhiên nhớ đến một sự kiện.

Mẹ ruột của cô ấy mất sớm, bị khó sinh nên đã qua đời ngay sau khi sinh cô ấy. Phó Lan Duyệt chưa bao giờ gặp mẹ mình, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được bà ngoại nuôi nấng.

Trên ngón tay của mẹ ruột có nốt ruồi hay không thì cô ấy cũng không rõ.

Nhưng trên ngón trỏ ở bàn tay trái của bà ngoại thì đúng là có một nốt ruồi màu đen!

Hơn nữa, bà ngoại cô ấy còn là một bà cốt khá có tiếng ở trong thôn và khu vực lân cận.

Chính vì từ nhỏ luôn ở bên cạnh bà ngoại, được nghe nhiều câu chuyện thần quái cổ xưa, cho nên Phó Lan Duyệt sau này mới không hề cảm thấy sợ hãi “Kuman Thong”. Cô ấy còn dám một mình mang thứ đó về nhà cung phụng.

Sau khi con gái Đào Đào sinh ra, cô ấy cũng phát hiện ra ở ngón trỏ bàn tay trái của con gái cũng có một chấm đen nhỏ.

Lúc đó, cô ấy còn so sánh với tay của mình và nói với chồng về nốt ruồi trên tay bà ngoại. Bọn họ còn cười đùa rằng có khi đây là truyền thừa qua bốn thế hệ của dòng họ nhà cô ấy.

Khi đó Phó Lan Duyệt chỉ thuận miệng nói vậy, dù thế nào thì cô ấy cũng không thể ngờ nổi rằng, đây thật sự là một loại thể chất kế thừa qua các đời!

Cô ấy bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, hoảng sợ nói: “Cho nên, Đào Đào cũng có loại thể chất này và con bé có thể nhìn thấy được quỷ hồn?!”

Cố Chi Tang: “Đương nhiên.”

“Không đúng, Đào Đào không nhìn thấy được mấy thứ kia.”

Phó Lan Duyệt lắc đầu, phản bác lại lời nói của Cố Chi Tang.

Chồng của cô ấy – Hứa Sinh cũng nói rằng, con gái của bọn họ cũng không hề kể rằng đã nhìn thấy âm hồn gì cả. Biểu hiện của con bé hoàn toàn bình thường như những đứa trẻ khác.

“Cô bé không nhìn thấy thì tất nhiên là có lý do khác.” Cố Chi Tang nói.

Cô không tiếp tục nói về đề tài này nữa và chuyển sang chủ đề khác. Cô nhìn về phía Phó Lan Duyệt:

“Cô đã từng nuôi dưỡng tà vật trong khoảng thời gian khá lâu, chắc hẳn nó cũng không phải là đồ vật có nguồn gốc ở bên quốc gia của chúng ta, đúng không?”

Cố Chi Tang không nói ra được Phó Lan Duyệt đã nuôi dưỡng thứ gì, bởi vì từ xưa đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy “Kuman Thong”.

Nhưng từ âm khí còn sót lại trên cơ thể của cô ấy, Cố Chi Tang có thể suy đoán được, phương pháp chế tạo ra thứ đó có sự khác biệt với cách tạo ra Anh Quỷ hay nuôi dưỡng quỷ nhỏ truyền thống trong nước.

Giống như con Anh Quỷ mà Tiền Chứng đã nuôi dưỡng lúc trước thì linh hồn của nó đã bị bóp méo. Cho dù kéo dài thêm nhiều năm nữa, nó có nuốt chửng thêm bao nhiêu sự sống khác thì cũng chỉ có thể duy trì được hình dạng của một em bé, không thể lớn hơn được.

Nhưng “Kuman Thong” mà Phó Lan Duyệt nuôi dưỡng lại không giống như vậy.

Âm hồn của nó được phong tỏa, gửi trong một vật thể khác để tiếp tục trưởng thành.

Phó Lan Duyệt và con gái Đào Đào của cô ấy đều đã từng nói qua, “đứa trẻ” xuất hiện trong giấc mơ của bọn họ là một cô bé khoảng hơn mười tuổi.

Bởi vì sự khác biệt này nên Cố Chi Tang khá có hứng thú đối với loại tà vật này, thậm chí cô còn muốn bắt một con về để thử nghiên cứu.

Cô bắt đầu quan sát tướng mạo của Phó Lan Duyệt rồi chậm rãi nói:

“Năm nay cô ba mươi ba tuổi. Quá khứ của cô thì tạm thời không cần nói đến. Khoảng mười năm trước, cô đã kết hôn với người đàn ông ở bên cạnh và sinh ra một cô con gái. Năm nay, con bé khoảng bảy tuổi.”

“Từ ngũ quan và cung vị trên khuôn mặt của cô thì tuổi thọ của cô khá dài lâu. Xương sống mũi của cô hơi cao, chứng tỏ cô rất chú tâm vào sự nghiệp của mình, đồng thời cũng đã xây dựng được một cơ ngơi khá ổn.”

“Tuy nhiên, ở Sơn Căn và Mệnh Môn của cô đã bị một đoàn âm khí bao phủ. Điều đó chứng minh rằng, sở dĩ cô lây dính mấy thứ kia là bởi vì sự nghiệp và tài vận của cô.”

Phó Lan Duyệt không còn lời nào để nói, bởi vì Cố Chi Tang nói đều đúng cả.

Ban đầu, quả thật cô ấy bởi vì chuyện kinh doanh thẩm mĩ viện nên mới bí quá hóa liều, nuôi dưỡng “Kuman Thong”.


Bình Luận (0)
Comment