Cố Chi Tang tiếp tục nói: “Ngoài ra, tướng mạo của cô cũng khá kỳ quái hơn người bình thường. Theo duyện phận con cái của cô thì đáng nhẽ, trước mắt chỉ có một cô con gái. Tuy nhiên, tôi lại nhìn thấy có một tuyến thân duyên khác hơi mờ nhạt.”
Sở dĩ cô nói rằng tuyến thân duyên kia hơi kỳ lạ là bởi vì nó mông lung như một đoàn sương mù, bộ dạng như tùy lúc đều có thể bị gió thổi bay mất.
“Cô có biết ý nghĩ của chuyện này là gì không?” Cố Chi Tang cũng có chút bất ngờ, nói với cô ấy:
“Điều này có nghĩa là thứ kia đã thật sự coi cô là mẹ ruột của nó. Có vẻ như cô đã tận tâm tận lực nuôi dưỡng nó.”
Trong lúc vẻ mặt của Phó Lan Duyệt còn đang hoảng hốt thì Cố Chi Tang đã bước lên trên, đặt tay lên vai của cô ấy.
Cô từ từ nhắm mặt lại, tùy ý để cho luồng âm khí kia chui vào làn da của cô và ngay sau đó, cô đã nhìn thấy một số ký ức ngắn trong quá khứ.
Đó là ký ức thuộc về “Kuman Thong” kia.
Từ khi có ký ức, nó đã biết rõ ràng một sự thật, nó đã bị mẹ ruột bỏ rơi. Mẹ ruột của nó là một người phụ nữ người Thái Lan, đã bán nó cho một Vu Sư người Thái Lan để đổi lấy một số tiền lớn.
Sau đó, nó đã phải chịu đựng sự tra tấn dã man rồi chết đi và được nén vào trong một con búp bê nặn bằng đất sét.
Trải qua vài lần trăn trở, nó đã được chuyển cho một người phụ nữ còn khá trẻ tuổi.
Hồi đầu, trong lòng nó cực kỳ khó chịu, còn từng đi vào giấc mơ của người phụ nữ kia để hù dọa đối phương. Tuy nhiên, người phụ nữ này vẫn tiếp tục thành tâm cung phụng nó như trước nên thái độ của nó đã dần dần mềm mại hơn.
Yêu cầu của người phụ nữ đó cũng không phải là điều gì quá đáng, đơn giản chỉ là muốn tài nguyên kinh doanh dồi dào hơn mà thôi. Chuyện này đối với nó cũng không phải là điều quá khó khăn.
Nó còn nhớ rõ ràng rằng, vào lần đầu tiên khi người phụ nữ kia nhận được một đơn hàng lớn thì cô ấy đã hưng phấn đến mức ôm con búp bê nặn bằng đất sét đặt trên dàn tế lên, hôn mạnh hai cái vào mặt nó.
Tại thời khắc đó, nó đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp từ vòng tay của người mẹ đã cách xa nó từ rất lâu.
Ngày hôm sau, khi người phụ nữ kia về nhà thì đã mua một số bộ quần áo mới cho búp bê và tiếp tục lẩm bẩm:
“Về sau, chờ đến khi mẹ có tiền thì mẹ sẽ đến cửa hàng bán búp bê để đặt làm quần áo riêng cho con…”
“Mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Cũng chính vào thời điểm đó, trong lòng “Kuman Thong” đã gọi cô ấy một tiếng “mẹ”.
Về sau, chuyện kinh doanh buôn bán của người phụ nữ đó càng ngày càng phát triển, cô ấy cũng yêu đương và kết hôn.
Ngay từ đầu, người chồng của cô ấy không thể chấp nhận được sự tồn tại của nó nhưng người phụ nữ kia đã thuyết phục chồng và nói với nó rằng, sau này nó sẽ có một “người cha”.
Bọn họ đã thật sự đặt may riêng quần áo và đồ lót cho búp bê. Mỗi lần ăn cơm, trên bàn ăn sẽ đặt một cái bát và một cái thìa nhỏ. Nó biết rằng, chỗ đó chính là vị trí của nó.
Nó cảm thấy bản thân đã được gia đình này chấp nhận, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Một khoảng thời gian sau, “mẹ” của nó mang thai.
Cô ấy sẽ vuốt ve bụng mình với khuôn mặt tràn ngập yêu thương, hát ru cho thai nhi trong bụng và còn làm rất nhiều chuyện giáo dục thai nhi.
Trong lòng “Kuman Thong” có một ít mất mát, bởi vì nó vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhận được sự quan tâm chăm chút này. Nó tinh ý nhận ra rằng, bản thân nó có sự khác biệt với những đứa trẻ khác.
Nhưng một ngày nào đó, “mẹ” của nó lại đứng ở trước dàn tế, nói chuyện với nó bằng giọng điệu rất dịu dàng:
“Hôm nay, mẹ đã đi siêu âm. Về sau, con sẽ có một người em gái đấy, con phải bảo vệ em thật tốt nhé.”
Em gái được sinh ra là một đứa trẻ bé nhỏ, mềm mại. Thân thể của em bé rất mềm, khác hẳn với cơ thể cứng rắn của búp bê nặn bằng đất sét như nó.
Cũng khác hẳn với nụ cười cứng nhắc, không phát ra tiếng động quanh năm trên khuôn mặt búp bê của nó, cô bé sẽ cười, sẽ khóc bất kể thời gian.
Cô bé càng ngày càng chiếm nhiều thời gian và sức lực của “mẹ”.
Kể từ khi cô bé được sinh ra, “mẹ” sẽ không còn gọi nó bằng xưng hô “cục cưng” thân thiết như ngày xưa nữa, cũng không còn thời gian đi đặt may quần áo mới cho nó, thậm chí còn nhiều lần quên chuẩn bị cái bát nhỏ khi ăn cơm cho nó…
Dần dần, trong ngôi nhà này dường như đã không còn vị trí của nó nữa. “Mẹ” của nó đã có một cục cưng khác.
Nó thật sự cảm thấy cực kỳ ghen tỵ.
….
Cố Chi Tang đột nhiên hơi nhíu mày, mở to hai mắt thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Sau đó, cô bình ổn lại cảm xúc có chút dao động của mình.