Cô nói với Phó Lan Duyệt: “Thời gian cô sinh con gái là khoảng sau giờ Tý, đúng không?”
Phó Lan Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, Đào Đào được sinh ra vào lúc mười hai giờ hơn.”
Lúc đó, cô ấy bắt đầu chuyển dạ vào khoảng bảy giờ hơn và được đưa đến bệnh viện. Kết quả, bởi vì cô ấy khó sinh nên mãi đến nửa đêm, Đào Đào mới được sinh ra.
Cố Chi Tang nói: “Vậy thì đúng rồi. Thời điểm vừa qua giờ Tý vốn dĩ là lúc Quỷ Môn mở cửa, là thời gian có âm khí nặng nhất trong ngày. Cô bé sinh ra vào giờ đó nên có bát tự nhẹ, thể chất âm, lại kế thừa thể chất thông linh có nốt ruồi đen ở ngón trỏ tay trái.”
“Hơn nữa, lúc vừa mới sinh ra sức khỏe của cô bé tất nhiên còn rất yếu ớt nên ngay lúc đó, cô bé đã có thể nhìn thấy quỷ vật rồi.”
“Hai người suy nghĩ lại cẩn thận xem.”
Hứa Sinh ở bên cạnh nghe vậy thì cũng cố gắng hồi tưởng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói:
“Nếu nói như vậy thì đúng là khi còn sơ sinh, Đào Đào quả thật rất dễ bị bệnh. Hơn nữa, con bé còn thường xuyên đang nằm trong nôi thì cười rộ lên, hoặc là đang ngủ yên thì lại tỉnh dậy gào khóc…”
Vào thời điểm đó, anh ấy và vợ rất lo lắng cho sức khỏe của con gái. Nếu nửa đêm nghe thấy bất cứ động tĩnh gì thì hai bọn họ sẽ lập tức bật dậy kiểm tra cô bé ngay.
Ban đầu, khi thấy con gái khóc thì bọn họ còn tưởng rằng cô bé đói bụng hoặc là đã đi vệ sinh. Nhưng khi ôm cô bé lên thì chẳng bao lâu sau tự cô bé đã ngủ thiếp đi trong khi nước mắt vẫn giàn giụa trên mặt và tã giấy cũng khô ráo.
Nhưng tình trạng này chỉ xảy ra trong nửa năm đầu tiên sau khi Đào Đào sinh ra. Bọn họ cũng không biết từ lúc nào, tình trạng đột nhiên khóc rồi lại cười không có lý do của con gái nhà mình đã giảm bớt và biến mất.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng những điều đó xảy ra là do vấn đề sức khỏe của Đào Đào không được tốt khi vừa mới sinh.
Cố Chi Tang gật đầu nói:
“Khi đó, cô bé không những có thể nhìn thấy mà bởi vì thể chất đặc thù nên cực kỳ thu hút các cô hồn dã quỷ xung quanh. Đối với những âm hồn vất vưởng kia, con gái của hai người là một thân thể vô cùng thích hợp để đoạt xá.”
“Nhìn thì có vẻ như sức khỏe của cô bé yếu ớt nên thường xuyên bị bệnh. Nhưng thực ra, đó không phải là bệnh lý thông thường, mà là do thường xuyên có âm hồn quanh quẩn bên cạnh cô bé, khiến cho dương khí trong cơ thể của cô bé liên tục giảm xuống.”
Nghe vậy, sắc mặt của hai vợ chồng Hứa Sinh và Phó Lan Duyệt lập tức trắng bệch.
“Sao, tại sao có thể như vậy chứ?!”
“Đó là sự thật.”
Giọng nói của Cố Chi Tang khá lạnh nhạt: “Hai người cảm thấy dựa theo tình huống đặc thù của thân thể con gái hai người mà nhiều năm qua, cô bé chỉ bị thiếu hụt dương khí, sức khỏe yếu ớt một chút, thì nguyên nhân là vì điều gì?”
Hai vợ chồng ngây ngẩn cả người, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Là bởi vì tà vật mà cô Phó đã nuôi dưỡng kia. Nó coi mấy người như gia đình của nó, cho nên cũng đồng ý với mong ước của cô, vẫn luôn bảo vệ con gái của cô, không để cho các cô hồn dã quỷ chiếm đoạt thân thể của cô bé.”
Cho dù bản thân Phó Lan Duyệt đã quên mất câu nói thuận miệng mà cô ấy đã từng nói với nó lúc mang thai: “Con phải bảo vệ em gái nhé.”
Nhưng con “Kuman Thong” kia vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Rốt cuộc, nó cũng chỉ là một tà linh có tâm trí tương đương với một đứa trẻ vài tuổi. Từ đầu đến cuối, nó không hề thích người em gái đã cướp đi sự chú ý của Phó Lan Duyệt.
Nó ghen tỵ nhưng cũng hâm mộ Đào Đào. Vậy mà, bởi vì một lời nói vu vơ của Phó Lan Duyệt, nó đã đi ngược lại với bản tính của mình.
Trong khi hai vợ chồng còn đang ngạc nhiên thì Cố Chi Tang lại tiếp tục bổ sung:
“Sở dĩ con gái của hai người bị một lần bệnh khá nghiêm trọng cũng là bởi vì hai người đã tiễn đi tà vật kia. Do đó, các âm hồn vất vưởng đã tìm được thời cơ và liên tục tranh cướp thân thể của con gái hai người bất kể ngày đêm.”
Cho nên, Đào Đào mới bị bệnh nặng rồi lại ốm vặt không ngừng, sức khỏe cũng càng ngày càng kém.
Linh hồn của cô bé không ổn định, có nguy cơ sẽ bị cô hồn dã quỷ đẩy ra khỏi thân thể bất cứ lúc nào thì làm sao có thể khỏe mạnh được?
Đặc biệt là vào ban đêm, khi âm khí nặng hơn, trong giấc mơ của Đào Đào, cô bé đã mơ thấy những bác gái có lưỡi dài kỳ dị, những người chú, người bác đáng sợ hoặc những đứa trẻ có sắc mặt tái xanh, ướt sũng cả người, v.v…
Tất cả đều là cô hồn dã quỷ đang cố gắng chen vào thân thể của cô bé để đoạt xá!
Cố Chi Tang: “Cho dù cô đã ruồng bỏ lời hứa ban đầu và tiễn nó đi nhưng nó vẫn không rời đi mà luôn ở lại trong nhà hai người.”
“Mỗi đêm, khi con gái của hai người bị cô hồn dã quỷ tranh đoạt cơ thể đến mức gần như sắp hồn phi phách tán thì chính là nó đã xông vào giấc mơ của cô bé để đuổi đi những du hồn đó.”
“Con gái của hai người không bị bất tỉnh và tan nát hồn phách thì hai người còn phải cảm ơn nó đấy.”