Sau khi Cố Chi Tang nói xong thì tất cả mọi người đều xôn xao.
Chuyện này hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ lúc đầu rằng “Kuman Thong” ở lại để trả thù của bọn họ, thậm chí còn đảo ngược toàn bộ nhận thức của mọi người.
Đại Lưu nhìn thấy những bình luận nghi ngờ trên sóng livestream nên cũng truy hỏi thêm:
“Xin hỏi Tang Tang, làm sao cô có thể xác định được thứ kia đang bảo vệ Đào Đào vậy? Các thí sinh trước đều không phát hiện ra điểm này.”
“Âm khí trong cơ thể của cô bé rất hỗn loạn, hiển nhiên không phải là mới bị bệnh một vài ngày, cũng không phải chỉ va chạm với một âm hồn mà có thể gây ra được tình trạng này.”
Cố Chi Tang nói xong thì ánh mắt của cô cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Chẳng lẽ chuyện này rất khó nhìn ra sao?”
Đại Lưu: “…”
Khán giả: “…”
Bọn họ cảm thấy bị xúc phạm đấy!
Lúc này, Phó Lan Duyệt rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cô ấy nức nở nói: “Vì sao nó, nó không hề nói cho tôi biết về chuyện này chứ?!”
Bản thân cô ấy chỉ nhìn thấy “đứa trẻ” kia xuất hiện trong giấc mơ của mình với vẻ mặt oán hận. Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghe thấy nó giải thích gì nên mới hiểu lầm rằng nó đang tổn thương Đào Đào.
Cố Chi Tang thản nhiên nói: “Ngay cả vật thể để nó bám vào cũng không có, suýt chút nữa đã bị hóa thành tro bụi mà còn có thể ở lại nhà của hai người thì hoàn toàn là do nó có sự vương vấn cố chấp sâu sắc trong lòng.”
“Trong tình trạng như vậy, nó chỉ có thể cố gắng xâm nhập được vào giấc mơ của cô, không thể giao tiếp được với cô đâu.”
Ánh mắt của Phó Lan Duyệt trợn to, không thể tin tưởng nổi: “Hóa thành tro bụi là có ý gì vậy? Rõ ràng tôi đã giúp nó tìm một gia đình tốt để tiễn nó đi. Tôi còn đưa cho gia đình kia 50 nghìn và bọn họ cũng cam đoan sẽ đối xử với nó thật tốt!”
Việc tiễn “Kuman Thong” ra khỏi nhà vốn dĩ đã là điều khó khăn với cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng có tình cảm sâu sắc khi đã nuôi dưỡng nó trong hơn mười năm nên đã tự bỏ tiền túi và tìm một gia đình hứa hẹn sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt rồi mới tiễn đi.
Gia đình kia nói rằng bọn họ đã kết hôn nhiều năm nhưng không thể thụ thai thành công. Vì vậy, bọn họ mới muốn nuôi một “linh vật” để cầu nguyện có con.
Cô ấy cũng đã dặn dò bọn họ cẩn thận, còn làm pháp sự cho “Kuman Thong” kia trong ba ngày liên tục rồi mới để cho đối phương đón đi.
Nhưng bây giờ, Cố Chi Tang lại nói rằng bản thể của “đứa trẻ” kia đã bị hủy hoại rồi?!
Cố Chi Tang hơi nhếch khóe môi dưới: “Vậy thì phải hỏi mẹ của anh Hứa mới biết được.”
Tổ chương trình lập tức mời bà Hứa đi ra sân bên ngoài. Bà ấy vừa đi ra thì Phó Lan Duyệt đã vô cùng lo lắng truy hỏi: “Mẹ à, rốt cuộc mẹ đã làm gì vậy?!”
Bà Hứa có hơi chột dạ: “Tôi làm gì? Tôi không hề làm gì cả.”
Nhìn thấy bà ấy còn đang mạnh miệng không chịu thừa nhận nên Cố Chi Tang đã phơi bày toàn bộ hành vi của bà ấy:
“Cô Phó, cô cảm thấy vì sao lại trùng hợp như vậy, cô vừa có ý định tiễn tà vật kia chưa được bao lâu thì đã có một gia đình thành tâm muốn nhận về, chủ động đến nhà?”
“Thực tế thì gia đình kia là do mẹ của anh Hứa sắp xếp. Bọn họ chỉ là người được thuê đến để có thể nhanh chóng tiễn đi thứ kia thôi.”
“Và ngay sau khi cô Phó giao nó vào tay bọn họ thì bản thể của nó đã bị mẹ của anh Hứa thiêu cháy. Trên người của bà cụ bây giờ vẫn còn hơi thở bị đốt cháy của nó lưu lại đấy.”
Bà cụ họ Hứa vốn dĩ không cảm thấy mình làm sai. Lúc này thấy mọi chuyện bản thân làm đã bị phơi bày thì trái lại, bà ấy bắt đầu hợp tình hợp lý ồn ào thêm:
“Tôi đốt thì làm sao vậy? Tôi tìm người lừa cô ta thì có làm sao? Không phải tôi làm tất cả chuyện đó vì con tôi và cháu gái nhà tôi sao! Ai biết được về sau cô ta có tiếp tục đón cái thứ tà đạo kia về nhà một lần nữa hay không? Tốt nhất là đốt sạch mới yên ổn!”
Sắc mặt của Phó Lan Duyệt trắng bệch, tức giận đến mức môi đều run rẩy. Giọng nói của cô ấy hơi bén nhọn: “Sao mẹ có thể làm như vậy chứ?!”
“Cô có mặt mũi làm mấy thứ kia thì vì sao tôi không thể đốt chứ? Phải đốt sạch!”
Hứa Sinh cũng không ngờ rằng mẹ của mình lại lừa gạt vợ mình như vậy. Anh ấy không khỏi giận dữ nói:
“Mẹ, chuyện này mẹ thật sự rất quá đáng. Lan Duyệt cũng đã nói rằng sẽ tiễn nó đi rồi mà! Còn khoản tiền 50 nghìn kia thì sao? Là mẹ cầm đi à?”
Bà Hứa: “Được lắm, tôi làm vậy cũng vì anh và Đào Đào mà bây giờ tôi lại trở thành tội đồ trước mặt mọi người à? Vậy bây giờ tôi sẽ tìm một cái cột để đâm đầu chết luôn, để xin lỗi vợ anh nhé!”
“Tôi còn là mẹ của anh đấy. Chỉ vì một chút tiền bạc đó mà anh lớn tiếng hỏi tội tôi sao?”
“Mẹ, hai chuyện này khác nhau! Con không hề nói rằng sẽ không hiếu kính với mẹ. Nhưng số tiền kia là Lan Duyệt lấy ra để làm việc, tính chất của hai sự việc hoàn toàn không giống nhau. Làm sao mẹ có thể im lặng cầm đi như vậy chứ?”