Bản thân Từ Phú cũng biết rõ mục đích trong sự sắp xếp lần này của tổ chương trình, cũng biết bản thân sắp bị loại.
Cho nên, ông ta ôm ý định sẽ vắt kiệt đến phút ghi hình cuối cùng, dán đầy sản phẩm của công ty mình lên trên người, từ phật bài, bùa chú, và một số đồ vật khác để tự quảng cáo.
Khi ông ta vừa bước chân vào căn hộ nhỏ mà cô Lưu đang thuê thì không biết đã nhìn thấy thứ gì mà vẻ mặt của ông ta đột nhiên biến đổi, hai mắt mở to chỉ về phía cửa sổ trong phòng khách rồi run rẩy nói:
“Chỗ đó, ở chỗ kia có thứ gì vậy!!”
Từ Phú ngay lập tức rút ra một đống bùa chú trong lồng ngực, vẻ mặt hoảng sợ khoa tay múa chân về phía không khí, khiến cho các khán giả trong phòng livestream cạn lời, không biết phải nói gì.
Đại Lưu nhắc nhở ông ta: “Thí sinh Từ Phú, lần này chúng ta đến thăm nơi này là bởi vì con gái của cô Lưu bị bệnh.”
Không có liên quan gì đến việc bắt quỷ cả.
Huống hồ, con gái nhà người ta vẫn luôn ở trong phòng bệnh, chưa bao giờ đến phòng trọ nhỏ này.
Cho dù trong phòng này thật sự có cái gì đó kỳ quái thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô bé.
Có vẻ như thí sinh Từ Phú này lại đoán mò sai rồi.
Từ Phú càng khoa chân múa tay mạnh hơn, vội vàng la lớn: “Chỗ kia thật sự có thứ gì đó!”
Thấy mọi người không tin mình thì ông ta đành bất lực thở dài, tháo tất cả những phật bài và bùa chú mang theo xuống, phát cho tất cả nhân viên công tác trong phòng và cả cô Lưu.
Sau đó, sắc mặt của ông ta tái nhợt, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Khi rời đi, miệng của ông ta vẫn còn lẩm bẩm: “Tôi đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi, là do mấy người không tin tôi…”
Sau khi Từ Phú rời đi, Đại Lưu tiếp tục nói: “Vị thí sinh tiếp theo xuất hiện sẽ là thí sinh số 2 – Xuất Mã Tiên Bạch Từ.”
Bởi vì không đúng chuyên môn nên trong tập lần này, Bạch Từ không có cảm giác tồn tại mấy.
Sau khi anh ấy đi vào căn phòng trọ nhỏ hẹp, Đại Lưu đang định dựa theo kịch bản nói ra tình huống của gia đình cô Lưu cho Bạch Từ nghe thì thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu xám đã nhíu chặt đôi lông mày thanh tú của anh ấy.
Bạch Từ hơi cử động chóp mũi, dường như đang thử ngửi mùi gì đó trong căn phòng này.
“Có mùi bệnh khí rất nặng.” Giọng nói của Bạch Từ chậm rãi, còn hơi nghẹn ngào: “Còn có cả âm khí nữa, nếu thường xuyên ở trong phòng này thì sẽ không tốt đâu.”
Đại Lưu: “Thí sinh Bạch Từ có ý gì vậy?”
Bạch Từ chỉ lắc đầu không trả lời anh ấy, ánh mắt nhìn lướt qua cửa sổ ở phòng khách rồi nhìn về phía cô Lưu.
Trong chiếc ba lô mà anh ấy đang đeo ngược trước ngực có một thứ gì đó đang mấp máy muốn chui ra.
Lúc này, anh ấy vươn tay kéo khóa của ba lô xuống một chút. Một lát sau, từ khe hở chui ra một cái mũi màu đen, hơi nhọn rồi khóa kéo dần dần bị mở ra to hơn và thứ kia đã ló ra toàn bộ phần đầu.
Đó là một con nhím màu xám trắng, kích thước to bằng lòng bàn tay. Nó chớp đôi mắt đen láy như hạt đậu và dùng móng vuốt để kéo mép khóa ba lô ra.
Khán giả trong phòng livestream vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón chờ thứ gì đó nguy hiểm thì đột nhiên nhìn thấy con nhím này xuất hiện nên đều bị hạ gục bởi sự dễ thương của nó.
Bạch Từ - một con “Nhím Tiên” cải trang thành Xuất Mã Tiên, đã ôm con nhím kia vào lòng bàn tay. Vậy mà, loại động vật nhút nhát kia lại chủ động thu lại gai nhọn của nó rồi nằm yên trong lòng bàn tay của anh ấy.
Bạch Từ rũ mắt nói với cô Lưu:
“Trong gia đình của cô có người sinh bệnh, tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Người này không phải là cô nhưng trên người của cô đã lây dính rất nhiều bệnh khí, chứng tỏ trong khoảng thời gian gần đây, cô đã thường xuyên ở bên cạnh người đó.”
“Người kia đã bị bệnh đến mức bị xuất huyết… Tóm lại, tình trạng của người này cũng gần như sắp chết rồi.”
Đại Lưu: “Thí sinh Bạch Từ nói đúng rồi, người bị bệnh nặng đó chính là con gái của cô Lưu!”
“Anh có thể nhìn ra nguyên nhân khiến cho cô bé bị bệnh hay không?”
Nghe thấy con gái sắp qua đời thì trái tim của cô Lưu hơi run rẩy, đôi mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Bạch Từ.
Cô ấy lấy tất cả quần áo và đồ chơi của con gái ra rồi cẩn thận hỏi: “Đại sư, tất cả đồ vật này đều là của con gái nhà tôi.”
Bạch Từ lắc đầu không nhận lấy mấy thứ kia rồi nói: “Những đồ vật này vô dụng đối với tôi. Tôi cần phải nhìn thấy người bệnh thì mới có thể xác định nguyên nhân bị bệnh.”
Cô Lưu truy hỏi: “Có thể, có thể chữa khỏi được không?”
Bạch Từ không quá quen với loại ánh mắt tràn đầy nhiệt tình của cô ấy: “Không chắc chắn, phải kiểm tra trước rồi mới nói được…”
“Được, được, bây giờ tôi sẽ dẫn đại sư đến phòng bệnh luôn.”
[Tiểu Từ cuối cùng đã gặp đúng chuyên môn rồi!! Bạch Tiên rất trâu bò trong chuyện chữa bệnh mà!]