Khi đoàn người của tổ sản xuất đi ra căn hộ cho thuê kia thì đã bị cảnh tượng ở bên ngoài làm cho cực kỳ chấn động.
Vốn dĩ hành lang của khu căn hộ này đã không rộng rãi cho lắm mà không biết từ khi nào, các cư dân và hộ gia đình xung quanh đã tụm năm tụm ba ở đó và bàn tán xôn xao.
Khi những người đó thấy tổ sản xuất chương trình và cô Lưu đi ra ngoài thì lập tức xông tới, vây quanh bọn họ.
Đại Lưu: “?!”
Con nhím màu xám trắng đang nằm yên trong lòng bàn tay của Bạch Từ cũng bị tiếng ầm ĩ của mấy người kia làm cho hoảng sợ, vội vàng chui lại vào trong ba lô.
“Mấy người là đoàn làm phim của chương trình {Linh Sự}, đúng không? Tôi đang xem livestream của chương trình đấy. Người dẫn chương trình nhìn này, trên di động của tôi vẫn còn đang hiển thị giao diện phòng livestream!” Một người đàn ông trung niên kích động vẫy điện thoại.
Những người khác cùng với hàng xóm ở xung quanh cũng lấy điện thoại ra, muốn chụp ảnh với mọi người trong tổ sản xuất chương trình.
Một số người ở cùng khu dân cư có quen biết cô Lưu, cũng biết về tình trạng bệnh của con gái cô ấy nên đã hỏi thăm:
“Chương trình của mấy người ngay cả bệnh nan y cũng có thể chữa trị được à? Vậy thì có thể khám bệnh ung thư phổi được không? Ông già nhà tôi bởi vì nghiện hút thuốc nên đã khiến phổi bị hỏng rồi…”
Đại Lưu và các nhân viên khác vội vàng bác bỏ tin đồn:
“Chúng tôi không làm được điều đó. Hôm nay, chúng tôi đến đây chỉ để nhìn xem nguyên nhân gây ra bệnh tình của cô bé có bất cứ yếu tố bất thường nào hay không thôi. Bà con nếu có vấn đề gì thì vẫn nên nghe lời của bác sĩ.”
Những người thuê nhà ở trong khu dân cư này phần lớn đều là người nhà bệnh nhân, hơn nữa còn là những người bị bệnh nặng, rất khó chữa khỏi.
Khi bọn họ nghe nói tổ sản xuất chương trình “Linh Sự” đến khám bệnh cho một cô bé sắp chết thì lời đồn bắt đầu một truyền mười, mười truyền trăm và biến thành chương trình có thể chữa khỏi được bệnh ung thư.
Ngay cả khi đã nghe rõ lời nói của Đại Lưu thì cũng không có ai muốn rời đi, tất cả đều vây kín quanh cửa phòng nhà cô Lưu.
“Chồng của tôi cũng đang nằm ở trong bệnh viện, mấy người cũng xem cho nhà chúng tôi đi!”
“Người anh em Bạch Từ à, chúng ta trao đổi số liên lạc đi…”
Vất vả mãi mới có thể chen ra từ trong đám đông kia nhưng quần áo của Đại Lưu đã bị kéo nhăn nhúm cả.
Bạch Từ có bệnh sợ xã hội nghiêm trọng lại càng căng thẳng hơn, hai mắt nhìn thẳng phía trước, mím môi bước đi rất nhanh.
Khi đi đến trước cửa phòng bệnh của Nữu Nữu thì anh trai quay phim đã khiêng máy quay lên gần sát cửa sổ thủy tinh bên ngoài phòng bệnh, từ đó khán giả có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong.
Cô Lưu gõ cửa rồi nói một câu bằng giọng địa phương. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên có mái tóc hơi bạc, dáng người cao gầy đi ra mở cửa.
Khi nhìn thấy vợ mình cùng các nhân viên trong tổ sản xuất đi theo đằng sau thì người đàn ông có vẻ mặt mệt mỏi kia cũng hơi sửng sốt: “Đây là…”
“Là người của tổ sản xuất chương trình. Em dẫn đại sư Tiểu Bạch đến xem Nữu Nữu. Con bé sao rồi? Đã ngủ rồi sao?”
“Mời mọi người vào.” Anh Hà bắt tay với Đại Lưu, sau đó nghiêng người để cho người quay phim và Bạch Từ đi vào trong.
Khi nghe vợ mình hỏi thì anh ấy cũng trả lời:
“Không ngủ. Vừa rồi y tá đã đến đây thay một túi nước thuốc khác. Cánh tay của con bé không phải đang bị phù nề sao, vì vậy, lúc chọc kim truyền không tìm được vị trí chính xác nên phải chọc hai lần. Bây giờ, con bé vẫn còn đang đau…”
Trước khi đến đây, tổ sản xuất chương trình đã hiểu biết trước tình hình của Nữu Nữu thông qua lời kể của cô Lưu. Bởi vì cô bé đã bị suy kiệt một loạt cơ quan nội tạng trong cơ thể nên chuyện ăn uống đã trở thành một điều vô cùng khó khăn.
Yết hầu của cô bé bị sưng viêm, không thể nuốt được đồ ăn quá cứng hoặc quá lớn. Do đó trong mấy tháng nay, cô bé chủ yếu chỉ ăn thức ăn lỏng hoặc là đồ ăn đã nghiền nát như bột.
Buổi trưa hôm nay sở dĩ phải hoãn lại chuyện ghi hình là bởi vì sau khi ăn xong cơm trưa, dạ dày của Nữu Nữu bị đầy hơi, không tiêu hóa được, khiến cho cô bé bị nôn mửa dẫn đến tình trạng nguy kịch.
Nếu không phải bệnh tình của cô bé đã ổn định hơn thì sợ rằng hôm nay sẽ không thể ghi hình được.
Đại Lưu nhỏ giọng dò hỏi: “Chúng tôi đi vào trong có cần phải khử trùng không? Camera có thể đi vào không?”
Cô Lưu: “Có thể đi vào bình thường. Bác sĩ nói rằng căn bệnh này của con bé là do hệ thống cơ quan trong cơ thể bị hỏng dần, không liên quan đến môi trường bên ngoài.”
Trước đây, cô ấy đã chi ra rất nhiều tiền để cho con gái ở trong phòng bệnh vô trùng một thời gian nhưng bệnh tình của cô bé cũng không hề chuyển biến tốt đẹp chút nào, vẫn tiếp tục suy yếu đi.
Đại Lưu: “Vậy thì chúng tôi sẽ nói chuyện nhỏ giọng hơn.”
Đợi đến khi tổ sản xuất chương trình đi vào trong phòng bệnh thì hình ảnh Nữu Nữu đang nằm trên giường bệnh cũng xuất hiện trên màn hình livestream.
Nữu Nữu nằm trên giường, trên người cắm đầy các loại ống, bị bệnh tật giày vò đến mức gầy gò chỉ còn da bọc xương. Hơi thở của cô bé khá mong manh, khác hẳn với cô nhóc cầm huy chương và nở nụ cười tươi tắn như một mặt trời nhỏ ở trong video đầu chương trình.