Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309: Bạch Từ Chữa Bệnh (2)

Unknown Chương 309: Bạch Từ Chữa Bệnh (2)

Nghe được tiếng động, cô bé cố gắng mở mắt ra, giọng nói suy yếu: “Mẹ…”

Cô Lưu đi qua, nhẹ nhàng sờ trán của cô bé: “Bụng con còn đau không? Bạn của mẹ đến thăm Nữu Nữu này.”

“Con không đau.”

Bé gái ngoan ngoãn trả lời nhưng lại khiến cho cô Lưu đỏ hốc mắt.

Sao cô bé có thể không đau được, ngay cả các bác sĩ cũng đã nói rằng, khi các cơ quan nội tạng trong cơ thể cô bé suy kiệt đến một mức độ nhất định thì ngay cả những hành động bình thường nhất như thở, nuốt và bài tiết cũng là một chuyện tra tấn đối với cô bé.

Hơn nữa, thận và gan của Nữu Nữu cũng không được tốt, vì vậy, thân thể và khuôn mặt thường xuyên bị phù nề và tím tái.

Bác sĩ đã nói thẳng rằng, đến tình trạng này rồi thì cái chết lại là sự giải thoát tốt nhất cho Nữu Nữu.

Cô bé đã chín tuổi và cũng hiểu chuyện sớm. Trong lòng cô bé cũng biết rõ tình trạng bệnh của mình rất nghiêm trọng và cha mẹ vì chữa bệnh cho cô bé mà đã bán cả nhà cửa, nghỉ cả việc làm.

Cho nên, mỗi khi cha mẹ hỏi cô bé có đau hay không thì cô bé sẽ luôn nói rằng bản thân không hề đau đớn.

Chính bởi vì cô bé hiểu chuyện như vậy nên càng làm cho vợ chồng cô Lưu cảm thấy khó chịu hơn.

Anh Hà ngồi trên ghế, dùng tay ôm mặt, giọng nói rất nhỏ:

“Bác sĩ nói với chúng tôi rằng hãy chuẩn bị sẵn sàng bởi vì con bé chỉ còn tối đa khoảng hai đến ba tuần nữa…”

Con gái bị bệnh nặng đã mang lại áp lực lớn luôn đè nặng trên đôi vai của anh ấy và gia đình, khiến nửa năm qua, anh ấy không thể nào thở nổi.

Cha mẹ của anh ấy cũng chính là ông bà nội của Nữu Nữu đã rất nhiều lần gọi điện thoại riêng cho anh ấy, bảo anh ấy hãy khuyên nhủ vợ mình, nếu không thể chữa khỏi thì đừng kiên trì nữa.

Nếu còn tiếp tục tình trạng như thế này thì gia đình của bọn họ sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.

Nhưng mỗi lần anh ấy nhìn thấy con gái đang cố gắng chịu đựng đau đớn, dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn về phía mình thì dường như đã có thứ gì đó chặn ngang cổ họng khiến anh ấy không thể nói được những lời kia.

Sau khi cô Lưu trấn an cảm xúc của con gái nhà mình xong thì lập tức nói với Bạch Từ:

“Đại sư Tiểu Bạch, ngài đến xem Nữu Nữu đi.”

Bạch Từ gật đầu, đi đến gần giường bệnh.

Thật ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy đã nảy sinh lòng trắc ẩn đối với Nữu Nữu.

Đây là lần đầu tiên, anh ấy nhìn thấy nhiều ổ bệnh như vậy trên người của một cô bé nhỏ tuổi như Nữu Nữu, thậm chí trong đám bệnh khí nồng đậm kia đã lộ ra một chút tử khí mờ nhạt.

Anh ấy đứng ở bên cạnh giường bệnh, vươn tay ra chạm nhẹ vào cánh tay của cô bé: “Trong thân thể của em rất đau, đúng không?”

Bé gái có chút khẩn trương, nhưng cô bé rất ngạc nhiên khi phát hiện ra lòng bàn tay của anh trai thanh tú, trắng trẻo đứng trước mặt lại vô cùng ấm áp: “Có, có một chút…”

Bạch Từ: “Đừng lo lắng, để anh {xem} nguyên nhân gây ra bệnh của em.”

Nói xong, anh ấy nhẹ nhàng vén một góc chăn lên rồi vươn tay đặt trên vùng bụng chỗ dạ dày của cô bé. Bàn tay của anh ấy cũng không tiếp xúc trực tiếp vào làn da của cô bé mà lại đặt ở trên không, cách một khoảng nhỏ.

Thân thể của bé gái ở dưới lòng bàn tay của anh ấy rất gầy gò, dường như chỉ còn lại da bọc xương, phần xương sườn nổi lên rất rõ ràng.

Hai vợ chồng cô Lưu đứng ở bên cạnh thấy hành động của anh ấy thì lập tức mở to hai mắt, anh Hà vội vàng hỏi: “Đây là đang làm gì vậy?”

Cô Lưu: “Vị đại sư Tiểu Bạch này là Xuất Mã Tiên, có thể mời Bạch Tiên am hiểu việc chữa bệnh nhập vào người. Chắc hẳn đại sư đang kiểm tra thân thể của Nữu Nữu.”

Anh Hà hơi nhíu mày, quay lại nhìn vào máy quay trong phòng và cậu bé còn quá trẻ tuổi đứng trước giường bệnh của con gái nhà mình. Đột nhiên, anh ấy cảm thấy mọi chuyện thật sự rất hoang đường.

Anh ấy đã từng can ngăn khi vợ mình muốn gửi thư cầu cứu đến một chương trình huyền học.

Bác sĩ đã nói rằng không thể cứu chữa được thì chẳng lẽ những đại sư, thầy pháp đứng ở ngoài làm pháp sự lại có thể làm cho con gái anh ấy thoát chết và khỏe lại hay sao?

Nhưng mà, vợ anh ấy đã quyết tâm muốn làm nên anh ấy không can ngăn được.

Anh ấy cảm thấy vợ mình đang không thể chấp nhận được sự thật rằng con gái sẽ chết nên hành vi đã có chút điên rồ và ám ảnh.

Tuy nhiên, ở trước ống kính máy quay thì anh Hà cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài thườn thượt.

Bàn tay gầy gò của Bạch Từ bắt đầu từ bên trên phần bụng của Nữu Nữu, chậm rãi di chuyển đến phần lồng ngực và cổ của cô bé. Cứ di chuyển tuần hoàn qua lại các bộ phận đó gần mười phút thì anh ấy mới thu tay lại.

Sau đó, thân thể của anh ấy hơi chếnh choáng, phải vịn vào chiếc tủ ở đầu giường bệnh mới có thể ổn định lại thăng bằng của cơ thể.

Một lúc sau… Khi Bạch Từ quay đầu lại nhìn về phía đám người Đại Lưu thì khuôn mặt của anh ấy đã trắng bệch không còn chút máu, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, dường như anh ấy đã bị kiệt sức.

Anh Hà sửng sốt, trong lòng còn thầm nghĩ rằng diễn xuất của vị thiếu niên thần côn này khá tốt đấy thì vợ của anh ấy đã vội vàng truy hỏi:

“Đại sư Tiểu Bạch, thế nào rồi? Bệnh của Nữu Nữu…?”

“Để tôi nghỉ ngơi một chút.” Bạch Từ mím môi nói xong rồi từ từ ngồi xuống ghế, cũng không hề phản ứng lại Đại Lưu cũng như không nói thêm câu nào nữa.


Bình Luận (0)
Comment