Khi cô ấy làm Tẩu Vô Thường thì sẽ thường xuyên đi câu hồn rồi dẫn các âm hồn đó về giao cho địa phủ. Lúc ở dưới địa phủ, cô ấy đã từng nhìn thấy ánh sáng màu vàng giống như vậy ở trên người của một Âm Sai.
Hề Hải Hồng còn nhớ rất rõ, Âm Sai kia thoạt nhìn chỉ mới khoảng mười ba, mười bốn tuổi, có khuôn mặt trẻ con rất xinh đẹp nhưng thái độ thì có chút ngang ngược và kiêu ngạo.
Các hồn phách bình thường khi được đưa về địa phủ thì đều sẽ duy trì bộ dạng ngay trước khi chết. Điều này chứng tỏ, Âm Sai kia đã qua đời khi mới mười mấy tuổi.
Sau đó, khi xuống địa phủ thì nó đã được trở thành một Âm Quan nhỏ có phẩm cấp.
Vào thời điểm đó, cô ấy còn cảm thấy rất tò mò, nghĩ rằng chắc hẳn vị Âm Sai kia là một người sống lương thiện trong mấy đời liên tiếp.
Sau khi hỏi một Âm Sai thân quen thì cô ấy mới biết được, vị Âm Sai trẻ tuổi kia có lai lịch khá cao.
Giọng điệu của Âm Sai nói thông tin cho cô ấy tràn ngập ghen tỵ:
“Người ta ấy à, vốn dĩ là {Tiên Đồng Tử} phụng dưỡng bên cạnh Tiên Gia, có chức vị đứng đắn ở trong Tiên Phủ, không giống những con quỷ nhỏ như chúng ta.”
“Sau khi hồn phách của người ta trở về địa phủ thì bởi vì có tiên duyên nên được trực tiếp đề bạt lên làm Âm Sai, đâu giống chúng ta phải tu hành trăm năm mới giành được một chức sai vặt trong đội ngũ Âm Quan.”
“Cho nên, tính tình của người ta cũng nóng nảy hơn một chút.”
Hóa ra, nếu như “Tiên Đồng Tử” không thể trở về phụng dưỡng các Tiên Gia thì vẫn có thể được phân một công việc khá tốt ở dưới địa phủ.
Hề Hải Hồng nhìn về phía vị “Thiện Tài Đồng Tử” từng phụng dưỡng bên cạnh Thần Tài kia. Có vẻ như địa vị của người này cao hơn rất nhiều so với các “Đồng Tử” bình thường.
Vừa xuống địa phủ, người kia đã được phân công trở thành quản lý của một địa ngục nhỏ. Nhưng mà, cô ấy cũng nghe những người khác nói rằng, tính tình của vị quản lý này không được tốt lắm.
Bây giờ, có vẻ như ánh sáng màu vàng nhạt của hồn phách bé gái này giống hệt như vầng sáng lúc cô ấy nhìn thấy “Thiện Tài Đồng Tử” kia!
Giọng nói của cô ấy đan xen khá nhiều cảm xúc phức tạp:
“Cô bé này có {Mệnh Đồng Tử}.”
Hai vị huyền sư liên tiếp cùng nói như vậy nên cô Lưu đã có chút tuyệt vọng: “Có cách nào có thể…”
Hề Hải Hồng lắc đầu nói: “Tôi biết cô có suy nghĩ gì nhưng {Mệnh Đồng Tử} chân chính rất khó sửa. Cô phải biết rằng, thân thể của người phàm trần không thể hòa hợp được với linh hồn của bọn họ.”
“Hơn nữa, {Đồng Tử} đầu thai xuống trần gian là để rèn luyện, cũng có một số {Đồng Tử} bị mê mẩn bởi phồn hoa chốn trần gian nên mới trộm đi xuống. Nhưng một khi đã bị Tiên Gia phát hiện thì bọn họ nhất định sẽ bị triệu hồi trở về…”
Cô ấy cũng khá thông cảm với hai vợ chồng cô Lưu. Tuy nhiên, Tiên – Phàm vốn dĩ là hai thế giới khác nhau, không phải là chuyện mà lực lượng của con người có thể cản trở được.
Chẳng qua, có một số chi tiết khiến cho cô ấy có chút nghi ngờ.
Cô bé đã bệnh nặng đến mức này thì chứng tỏ đã đến lúc cô bé phải rời đi rồi. Bình thường, khi các “Đồng Tử” rời khỏi trần gian thì đa số sẽ bị đột tử, sẽ không để cho bọn họ chịu quá nhiều đau khổ.
Nhưng mà, cô bé này đã chữa bệnh trong hơn nửa năm.
Loại tình huống này có vẻ giống như đang bị “Đổi Đồng Tử”, thay người khác chịu đựng khổ cực.
Nhưng sau khi cô ấy tỉ mỉ quan sát một lúc thì Hề Hải Hổng xác định chắc chắn rằng ánh sáng màu vàng nhạt kia tỏa ra từ chính linh hồn của Nữu Nữu, là thuộc về linh hồn của cô bé.
Trong lòng cô ấy thầm nói “kỳ lạ”, sau đó nói với cô Lưu:
“Tôi là Tẩu Vô Thường, những chuyện như vậy thì vốn dĩ tôi không thể nhúng tay vào. Thật sự xin lỗi, tôi không thể giúp gì được hai người.”
[Nói sao bây giờ nhỉ. Người ta là Tiên Đồng hạ phàm, chính xác hơn thì là xuống trần gian độ kiếp, hơn nữa, sau khi chết, bọn họ sẽ trở về làm thần tiên mà. Nếu như vậy thì cái chết đối với bọn họ cũng không xem như là một chuyện đau khổ hay bi thương. Người đau lòng ở đây chỉ có cha mẹ và người thân thôi…]
[Nếu tôi là cha mẹ của đứa trẻ này thì chắc chắn tôi sẽ hy vọng con cái mình bình an. Đừng nói mấy lời như kiếp sau sẽ được hưởng phúc nên kiếp này bị như vậy cũng không phải là chịu khổ.]
[Hóa ra tất cả mọi người đều tin vào chuyện có Tiên Đồng hạ phàm à? Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi là người theo chủ nghĩa duy vật và cảm thấy cô bé này là bị bệnh ung thư hay sao?]
[Tầng trên à, tôi cũng giống bạn đấy. Tôi không tin mấy thứ kia nhưng chuyện đó cũng không cản trở việc tôi xem đến mê mẩn mà.]
[Các thí sinh khác có thể nhìn ra một số chi tiết nhưng Cố Chi Tang sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện. Chỉ cần chị Tang xuất hiện là tất cả mọi việc sẽ có cơ hội chuyển biến.]
[Đó là sự thật. Tổ đạo diễn lúc nào cũng sắp xếp Tang Tang ở vị trí cuối cùng là bởi vì nếu cô ấy ra sân đầu tiên thì chương trình này khỏi phải quay tiếp nữa. Một mình cô ấy có thể giải quyết được tất cả mọi việc rồi, không cần những thí sinh khác làm gì nữa.]
[Những thành phần thích giẫm đạp các thí sinh khác đừng có nói nữa. Nơi này không phải là hội nhóm dành cho người hâm mộ. Mỗi vị thí sinh trong chương trình này đều rất tài giỏi.]