Cô ấy đưa điện thoại di động của mình cho Cố Chi Tang, bên trên là ảnh chụp mà bạn thân cô ấy đăng trên vòng bạn bè.
Người phụ nữ trong bức ảnh này được chăm sóc ngoại hình rất tốt, mặc quần áo khá đắt tiền, móng tay sơn màu đỏ nổi bật trên chiếc túi xách hàng hiệu đeo bên người.
Cô ấy đang ngồi ở chiếc ghế lái của một chiếc xe sang trọng, nở một nụ cười kiêu ngạo. Rõ ràng, cuộc sống của người phụ nữ này vô cùng giàu có và hạnh phúc.
Mặc dù chức năng làm đẹp của máy ảnh đã thay đổi một số đường nét trên khuôn mặt nhưng từ một số góc độ chụp của những bức ảnh khác nhau của người phụ nữ kia, Cố Chi Tang vẫn có thể lắp ghép ra được khuôn mặt thật của người này.
Cô ngẩng đầu lên nói với cô Lưu:
“Người bạn này của cô khi còn trẻ có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, tình cảm giữa cha mẹ và người thân trong gia đình cũng không được tốt lắm. Cụ thể là chuyện gì thì tôi không nói nữa.”
“Cô ấy và cô quen biết nhau khi phân lớp ở trường trung học. Sau khi tốt nghiệp thì hai người lại thi vào cùng một trường đại học nên quan hệ chắc hẳn vẫn luôn không tồi.”
“Khi đó, gia đình của cô vẫn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, điều kiện kinh tế của gia đình cũng khá giả, tầm trung lưu trở lên. Do đó, gia đình cho cô chi phí sinh hoạt cũng nhiều hơn so với các sinh viên bình thường.”
“Cô biết về tình trạng khó khăn của cô ấy nên muốn chăm sóc nhiều hơn. Bình thường, khi đi ra ngoài chơi thì đa số đều là do cô mời và trả tiền.”
Nghe vậy, cô Lưu cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Bởi vì Cố Chi Tang đã nói vô cùng chính xác về thời niên thiếu của bọn họ.
Trong nhà bạn thân cô Lưu quả thật rất nghèo. Khi bạn thân cô ấy đi học đại học thì gia đình chỉ cung cấp khoảng 600 đồng một tháng.
Điều này khiến cho mỗi lần đi ra ngoài chơi, cô Lưu cũng ngại ngùng để cho bạn thân trả tiền, sợ rằng sau khi dùng hết chi phí sinh hoạt thì bạn mình sẽ không còn tiền ăn cơm nữa.
Cũng chính bởi vì có tình bạn từ thời sinh viên như vậy nên sau này, khi bạn thân cô ấy muốn trợ giúp, đưa tiền thuốc men cho Nữu Nữu thì người bạn đó cũng đã nói rằng:
“Năm đó, cậu vẫn luôn giúp đỡ tớ. Bây giờ, tớ có tiền rồi, có thể giúp đỡ cậu thì có gì không thể nhận được chứ?”
Cô Lưu tiếp tục nghe Cố Chi Tang nói:
“Người chồng bây giờ của bạn thân cô đang làm về bất động sản. Sự nghiệp của gia đình bọn họ khá lớn, cũng rất giàu có. Bây giờ, cô ấy đang là một bà nội trợ toàn thời gian.”
“Tuy nhiên, hai người bọn họ không phải là chính duyên của nhau. Lúc trước, bạn thân của cô cũng phải khá gian nan mới kết hôn được với người chồng này. Hơn nữa, cô ấy cũng đã sử dụng một ít thủ đoạn.”
Giọng nói của Cố Chi Tang rất lạnh nhạt nhưng cô Lưu nghe xong lại cảm thấy hơi xấu hổ trong lòng.
Bản thân cô ấy cũng rất rõ ràng, quá khứ yêu đương năm đó của bạn thân mình quả thật không quá sáng rọi.
Vào năm thứ ba đại học, gia đình của cô ấy đã gặp chuyện không may, cha mẹ cùng lúc qua đời nên điều kiện gia đình cũng tụt dốc không phanh. Cho nên, vào thời điểm đó, cô ấy vẫn luôn bận rộn đi làm thêm để kiếm tiền học, chi phí sinh hoạt nên cũng ít thời gian rảnh có thể đi ra ngoài chơi với bạn thân.
Cũng gần như vào thời điểm đó, cô ấy phát hiện ra bạn thân của mình đột nhiên trở nên giàu có, mặc đồ và ăn uống cũng khác hẳn ngày xưa.
Khi cô ấy hỏi thì bạn thân của cô ấy đã nói rằng mình đang yêu đương với một người bạn trai giàu có.
Tuy rằng, vào lúc đó, cô Lưu không quá đồng tình với chuyện bạn thân mình sử dụng tiền bạc của bạn trai nhưng bản thân cô ấy còn đang chưa lo xong cho mình nên thật sự không có quá nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện của người bạn kia.
Mãi đến khi bọn họ tốt nghiệp đại học thì cô ấy mới biết rằng, người bạn trai giàu có của bạn thân mình là một ông chủ kinh doanh bất động sản lớn, hơn cô ấy tận mười tuổi.
Người đàn ông kia đã từng kết hôn một lần, thậm chí còn có một cô con gái. Con gái của ông ấy đặc biệt bài xích người bạn kia nên ông chủ bất động sản đó cũng không thể hứa hẹn gì với cô ấy.
Cô Lưu cảm thấy đoạn tình cảm này không đáng tin cậy, đã nhiều lần khuyên bạn thân mình chia tay nhưng cô ấy không chịu nghe.
Mãi đến khi cô Lưu kết hôn và mang thai thì người bạn thân của cô ấy cũng phát hiện ra có bầu vào cùng lúc. Nhưng người đàn ông kinh doanh bất động sản kia vẫn chưa nói sẽ kết hôn với cô ấy.
Sau khi siêu âm và xác định được thai nhi là một bé trai thì ông chủ kia mới đi đăng ký kết hôn với cô ấy.
Nói theo cách khó nghe hơn thì thật ra, bạn thân cô Lưu đã dùng con trai để lấy được địa vị như bây giờ.
Trong thời gian ở bệnh viện, cô Lưu cũng đã từng gặp ông chủ bất động sản kia nhiều lần.
Đối phương há mồm ngậm miệng đều là các dự án và hạng mục xây dựng lớn, không quá coi trọng người chồng làm luật sư của cô Lưu cũng như người làm công việc văn phòng như cô ấy.
Và bản thân cô ấy cũng nghe nói rằng, ông chủ bất động sản kia đã từng ăn chặn tiền mồ hôi nước mắt của những người làm công nhân xây dựng trong các dự án nên người chồng luật sư của cô Lưu cũng không thích ông ấy cho lắm.