Lúc sau, khi hai người đã sinh con thuận lợi thì cô Lưu cảm thấy bạn thân dường như đang xa lánh mình.
Khoảng gần nửa năm sau đó, hai người hầu như không liên lạc gì mấy.
Trong vòng bạn bè của bạn thân cô Lưu, cô ấy nhìn thấy bạn mình đăng ảnh xe sang, trang sức đắt tiền, cuộc sống càng ngày càng tốt hơn và giá trị tài sản của chồng cô ấy cũng gia tăng nhiều lần.
Lúc đó, cô Lưu còn an ủi bản thân rằng, bạn bè thì sẽ có lúc tụ họp, cũng có lúc sẽ phải chia xa. Huống chi, vòng tròn giao tiếp của cô ấy và bạn thân thực sự rất khác biệt, không thể tiếp tục chơi với nhau nữa cũng là điều bình thường.
Không ngờ rằng, sau khoảng một, hai năm, người bạn kia lại chủ động liên lạc với cô Lưu nên mối quan hệ giữa hai người lại một lần nữa được nối lại, vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Cô Lưu nghĩ đến đây thì cả người hơi sửng sốt một lúc.
Lúc trước, hai gia đình đã kết nối lại như thế nào vậy?
Cô ấy hồi tưởng lại, hình như lúc bạn thân liên lạc lại còn oán trách cô ấy sao không tìm mình trong khoảng thời gian dài như vậy, còn hỏi rằng có phải trong nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì hay không?
Sau một thời gian khá lâu không nói chuyện với nhau, đột nhiên lại nghe thấy đối phương trách móc với giọng điệu thân thiết thì cô Lưu cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cô ấy đành phải nói rằng đã nhìn thấy các bức ảnh trên vòng bạn bè của người bạn đó, thấy đối phương bình thường rất bận rộn, phải đi du lịch, xem triển lãm và mua sắm nên sợ bản thân quấy rầy sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của đối phương.
Bạn thân cô ấy lại nói: “Ôi, tớ đâu có chuyện gì bận rộn đâu. Cậu thấy những bức ảnh trên vòng bạn bè của tớ rực rỡ, đẹp đẽ như vậy thì chỉ là tô vẽ cho người ngoài xem thôi. Thực ra, tớ đang khổ sở lắm đây!”
“Thằng bé nhà tớ cứ ba ngày thì hai ngày lại bị bệnh nặng. Tháng trước, thằng bé còn vừa bị một trận ốm khá nghiêm trọng. Tớ phải vất vả chăm sóc mãi thì sức khỏe của thằng bé mới ổn định một chút nên gần đây tớ mới có thời gian rảnh để liên lạc với cậu.”
“Cậu làm bạn mà không nhớ nhung gì tớ hay sao, tớ không chủ động liên lạc thì cậu cũng không đến tìm tớ à? Đúng rồi, con gái của cậu dạo này sao rồi?”
Cô Lưu cũng không ngờ rằng cậu bé sinh cùng ngày với Nữu Nữu lúc trước lại có sức khỏe không tốt như vậy.
Nghe bạn thân cằn nhằn thì cô Lưu cũng có chút ngượng ngùng. Hai người trò chuyện về hai đứa trẻ một lúc rồi hẹn gặp mặt lần sau.
Tiếp theo, hai người bọn họ đã khôi phục chuyện liên lạc với nhau thường xuyên, cũng hay dẫn hai đứa trẻ đến gặp nhau. Mối quan hệ của bọn họ trở nên còn thân thiết hơn khi còn đi học ở trường.
Lúc này, giọng nói của Cố Chi Tang lại vang lên:
“Xem từ tướng mạo của người này thì thật ra, bởi vì cô ấy đã dùng một số thủ đoạn đường ngang ngõ tắt nên thân thể đã bị nhiễm nghiệt lực.”
“Những nghiệt lực này sẽ không biểu hiện ra ngay khi còn trẻ nhưng theo Mệnh Cách của cô ấy thì ở nửa sau cuộc đời, cô ấy sẽ sống trong cô đơn và bơ vơ. Những của cải mà cô ấy hao hết tâm tư để tích tụ cũng sẽ dần dần bị xói mòn…”
“Hơn nữa, Nhân Trung của cô ấy ngắn và hơi sâu nên sẽ gặp nhiều bất lợi ở đường con cái. Những tướng mạo như vậy thường sẽ không có duyên phận với con cái.”
“Tuy nhiên, đường nhân duyên với con cái của cô ấy ở trong Mệnh Cách lại có sự kết nối bền chặt, không có dấu hiệu bị đứt gãy. Điều này gây ra sự xung đột với tướng mạo và tất nhiên là đã chứng minh rằng, Mệnh Cách của cô ấy đã được sửa đổi.”
Không ai sẽ thay đổi tướng mạo của mình theo hướng xấu hơn.
Huống chi, từ những bức ảnh chụp ở thời gian khá lâu trước kia, khu vực kết nối ba huyệt Nhân Trung, Tiên Khố và Thừa Tương của cô ấy vẫn luôn cố định như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Người phụ nữ này vẫn luôn có một tướng mạo không có duyên phận tốt về đường con cái.
Bây giờ, cung Mệnh của cô ấy rất vững chãi, xuyên suốt khiến đường con cái rất ổn định nên chắc chắn là đã từng được sửa chữa lại.
Trong số phận ban đầu, người phụ nữ này sẽ sớm mất đi cậu bé quá mức thông minh kia.
Nếu như cậu bé tên Tiểu Hoành kia thật sự có “Mệnh Đồng Tử” thì người phụ nữ kia đã tìm người để thực hiện “Đổi Đồng Tử”.
Cố Chi Tang hơi nhếch khóe môi rồi nói: “Cô Lưu, cô có xác định chắc chắn rằng bạn thân của cô đối xử với cô rất tốt hay không?”
“Đương nhiên.” Cô Lưu khẳng định theo bản năng.
“Cô thử suy nghĩ cẩn thận lại xem, đến tột cùng là cô ấy đối xử tốt với ai?” Cố Chi Tang nói: “Không phải cô ấy tốt với người bạn thân là cô, mà là cô ấy đang đối xử tốt với con gái của cô.”
Cô Lưu há miệng nhưng không thể nói nên lời. Những lời kia của Cố Chi Tang giống như sấm sét giữa trời quang nổ bên tai cô ấy, khiến cô ấy lập tức nghĩ đến một số tình huống không phù hợp với lẽ thường.