Cố Chi Tang phủi tay, từ trên ghế đứng dậy.
“Được rồi, lưới đã được quăng ra, bây giờ, chúng ta nhìn xem con cá lớn có bị mắc câu hay không.”
Cô lấy ra một ít bùa chú từ trong túi, giả vờ bày trận pháp gì đó trên người của Nữu Nữu, động tác chậm rãi và từ tốn.
Sau đó, Cố Chi Tang lại liếc nhìn về phía cô Lưu đang đứng yên với hai mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch ở trước giường bệnh.
Hai ngón tay trắng muốt của cô hơi nâng má: “Cô Lưu, bây giờ cô còn cho rằng người bạn tốt nhất của mình là một người vô tội và trong sạch sao?”
Không còn nữa.
Cô ấy quá hiểu người bạn thân của mình. Cuộc gọi vừa rồi đã đủ để chứng minh rằng người bạn kia của cô ấy ít nhất cũng biết về chuyện “Đổi Đồng Tử”.
Nửa năm qua, Nữu Nữu phải chịu đựng đau đớn mỗi ngày, bản thân cô ấy và chồng cũng bán nhà, bán xe, chạy vạy khắp nơi. Vậy mà, người bạn kia mặt ngoài thì vô cùng lo lắng, đồng hành với bọn họ, nhưng thực tế thì vẫn luôn giấu giếm sự thật.
Cho đến bây giờ, người bạn kia còn đang cố gắng ngăn cản cô ấy đổi lại về như cũ.
Nhạn Tử có từng thật sự yêu thương Nữu Nữu sao?
Vì sao khi nói đến chuyện đổi lại thì Nhạn Tử sẽ hoảng hốt như vậy?
Cố Chi Tang nở một nụ cười lơ đễnh rồi nói:
“Nếu tôi không đoán sai thì bệnh viện này cũng là do người bạn tốt của cô sắp xếp, đúng không? À đúng rồi, đa số những bà cốt, thầy pháp lúc trước chắc hẳn cũng là do người bạn đó giúp cô tìm, phải không?”
Giọng nói của cô Lưu hơi khàn khàn: “Đúng vậy…”
Cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ rằng Nhạn Tử sẽ hãm hại Nữu Nữu.
Nhạn Tử giúp cô ấy liên lạc với các đại sư, giúp cô ấy sắp xếp phòng bệnh và các bác sĩ nổi tiếng, nên trong thâm tâm, cô ấy vẫn luôn vô cùng cảm ơn người bạn tốt này.
Thật ra, trong lòng của cô Lưu đã có đáp án cho rất nhiều vấn đề rồi.
Nhưng đến khi nửa giờ sau, khi một người phụ nữ thở hổn hển xông vào cửa phòng bệnh thì cô Lưu vẫn run rẩy cả người và hốc mắt đỏ bừng.
Người phụ nữ kia đi một đôi giày cao gót, đeo một chiếc túi da dê nhỏ, mái tóc xoăn cuộn sóng bây giờ đang có chút lộn xộn, trong tay còn nắm một cậu bé có vẻ mặt ngơ ngác.
“Cha nuôi, mẹ nuôi? Em gái Nữu Nữu…” Cậu bé nhìn thấy mọi người ở trong phòng bệnh thì đều gọi một tiếng nhưng không được ai trả lời cả.
Vốn dĩ, cậu bé đang ở nhà làm bài tập thì đã bị mẹ mình như bị phát điên kéo thẳng đến bệnh viện.
Mẹ nuôi bình thường vẫn luôn hiền lành thì bây giờ đang đỏ bừng cả hai mắt, dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía hai mẹ con khiến trong lòng cậu bé có hơi sợ hãi.
Nhìn thấy Cố Chi Tang đang cầm những lá bùa màu vàng đứng trước giường bệnh của Nữu Nữu thì người phụ nữ kia lập tức xông đến định cướp đi nhưng đã bị các nhân viên xung quanh cản lại.
“Vị phu nhân này, cô muốn làm gì vậy?”
Cố Chi Tang giả vờ bất mãn, nói: “Cô Lưu, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đang làm pháp sự, chỉ còn kém một bước cuối cùng thôi, tuyệt đối không thể bị gián đoạn.”
Nhạn Tử quay đầu nhìn về phía cô Lưu đang có vẻ mặt lạnh lùng, cắn răng nói:
“Cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sức khỏe của Nữu Nữu kém cỏi đến như vậy rồi mà cậu còn tìm những người này đến làm ầm ĩ bên cạnh con bé. Cậu không muốn con bé được sống yên ổn à!”
“Bác sĩ đã nói rằng thuốc đều không có tác dụng, không thể chữa trị được rồi. Cậu không nên tin vào lời nói của mấy tên thuật sĩ giang hồ như này. Anh rể, anh cũng không khuyên nhủ cậu ấy sao!”
Bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô Lưu làm cho da đầu hơi tê dại nhưng Nhạn Tử vẫn cố gắng chống đỡ sự thấp thỏm lo âu trong lòng, cắn răng nói:
“Cậu đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Tớ là mẹ nuôi của Nữu Nữu, dù có nói gì thì tớ cũng không thể để cậu làm chuyện hồ đồ như vậy!”
“Mấy người còn quay chụp cái gì nữa? Có tin là tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, tố cáo mấy người tuyên truyền mê tín dị đoan hay không!”
Ánh mắt của cô Lưu lạnh như băng: “Cậu là mẹ nuôi của Nữu Nữu, nhưng tớ là mẹ ruột của con bé. Hôm nay, tớ nhất định phải làm pháp sự này.”
Người phụ nữ tên là Nhạn Tử không xem chương trình “Linh Sự”, cũng không dùng phần mềm livestream kết nối với Weibo nên không biết rằng tổ chương trình đang livestream trực tiếp.
Hơn nữa, bây giờ trong đầu của cô ta chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào để có thể ngăn chặn được “pháp sự” tiếp tục. Do đó, cô ta không còn quản lý được biểu cảm trên mặt, sự dữ tợn đã gần như lộ rõ trên màn ảnh livestream.
Thừa dịp cô ta đang càn quấy thì Cố Chi Tang đã quét qua tướng mạo của cậu bé ở đằng sau.
Cô biết bát tự của Nữu Nữu nên cũng rất dễ dàng đẩy quẻ, suy đoán được bát tự của Tiểu Hoành – người sinh ra cùng ngày với Nữu Nữu.
Khi có được giờ sinh chính xác của cậu bé, cô cười lạnh một tiếng vì đã xác nhận được phán đoán của mình.
Bát tự là ngày tháng năm sinh của một người, nhưng “thời gian” cụ thể thì bình thường cũng ít người biết chính xác.
Rất nhiều người không biết thời gian chính xác mà bản thân đã sinh ra, chỉ biết rằng đại khái ở lúc chạng vạng, rạng sáng hoặc là giữa trưa.
Những huyền sư có năng lực sẽ có thể đẩy quẻ suy đoán được canh giờ cụ thể lúc một người sinh ra, thậm chí chính xác đến từng giây, từng phút.