Bát tự của Nữu Nữu cũng là do Cố Chi Tang đẩy quẻ suy ra từ Mệnh Cách của cô bé.
Là giờ Dần tám khắc.
Cũng chính là thời điểm 4 giờ 50 phút sáng, gần tiếp cận nhưng chưa đến giờ Mão – chính là 5 giờ sáng.
Theo lời kể ban đầu thì cô Lưu sinh Nữu Nữu muộn hơn Tiểu Hoành, cậu bé đã sinh ra sớm hơn một chút thì chắc hẳn canh giờ sinh của Tiểu Hoành cũng phải là trước giờ Dần tám khắc.
Nếu chỉ nhìn từ bát tự của hai đứa trẻ thì cả hai đều có “Mệnh Đồng Tử”.
Nhưng Cố Chi Tang đã đẩy quẻ suy ra giờ sinh của Tiểu Hoành từ Mệnh Cách thì cậu bé sinh ra ở giờ Mão một khắc!
Hay nói cách khác, sau khi qua 5 giờ sáng một chút thì cậu bé mới được sinh ra.
Đừng thấy canh giờ chỉ sai lệch một chút, giờ trước và giờ sau chỉ cách nhau khoảng mười phút, nhưng đối với Mệnh Cách của một người thì đó là một sự thay đổi long trời lở đất!
Từ bát tự mới được đẩy quẻ thì Tiểu Hoành vốn dĩ được sinh ra sớm hơn mà bây giờ lại sinh ra muộn hơn vào đầu giờ Mão. Còn Nữu Nữu là em gái thì lại sinh ra ở giờ Dần, đáng nhẽ phải là chị gái.
Trong bệnh viện thì đều sẽ có bản ghi chép lại thời gian ra đời của mỗi đứa trẻ ngay sau khi sinh nên thường sẽ không nhầm lẫn.
Chỉ có một khả năng, đó là có ai đó đã thay đổi bát tự của hai đứa trẻ.
Cố Chi Tang nói ra sự sai lệch của giờ sinh.
Vì vậy biểu cảm trên khuôn mặt của Nhạn Tử đã cứng đờ còn cô Lưu thì rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Cô ấy bước lên, túm chặt lấy người bạn thân của mình rồi khàn giọng chất vấn:
“Cho nên, {Mệnh Đồng Tử} chân chính không phải là Nữu Nữu mà là con trai của cậu sao? Cậu đã biết chuyện này từ sớm, đúng không? Cậu lấy đi sự khỏe mạnh của Nữu Nữu và đổi số mệnh chết sớm của con trai nhà cậu sang người con bé, phải không?”
“Sao cậu có thể ra tay độc ác với đứa trẻ mỗi ngày đều gọi cậu là mẹ nuôi như vậy? Rốt cuộc thì người có tâm địa tàn nhẫn ở đây là ai?!”
Nhạn Tử giãy giụa: “Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy? Con của tớ thông minh như vậy, thằng bé là một thiên tài đấy! Tớ cần gì phải đổi Mệnh với con gái nhà cậu chứ?!”
Cố Chi Tang cười lạnh một tiếng, đột nhiên mở miệng: “Đúng vậy, bởi vì con của cô là một thiên tài, là một {Mệnh Đồng Tử} chân chính. Cho nên, cô không thể ra tay {Đổi Đồng Tử} với người khác, chỉ có thể đổi với Nữu Nữu mới được.”
“Sao cô có thể cam tâm nhìn con mình trở thành một {người tầm thường} chứ? Cô muốn cậu bé khỏe mạnh, nhưng vẫn giữ được sự thông minh hơn người. Cô cũng không sợ khiến bản thân nghẹn chết à?”
Tuy rằng Nữu Nữu không phải “Mệnh Đồng Tử” nhưng cô bé cũng được coi như một “Đồng Tử”.
Là “Ảnh Thân Đồng Tử”.
Giờ Dần tám khắc không phải là giờ sinh của cô bé, phải là giờ Mão một khắc mới đúng.
Có một câu nói như sau:
“Xuân phùng bính đinh quý, hạ ngộ mậu kỷ canh;
Thu đối ất mão tân, đông định dần tử mậu;
Đồng Tử vi Ảnh Thân.”*
(*Cách xác định Ảnh Thân Đồng Tử.)
Nữu Nữu và Tiểu Hoành cùng sinh ra vào mùa thu tháng mười.
Nhưng đứa trẻ sinh ra vào mùa thu mà trong nhánh tháng, nhánh ngày có ba chi Ất, Mão, Tân thì đứa trẻ đó chính là “Ảnh Thân Đồng Tử”.
Trong Đạo Môn có một câu nói “Thập Đồng Cửu Ảnh”.
Ý của câu nói này là “Đồng Tử” chân chính thực sự rất hiếm có, đa số những “Mệnh Đồng Tử” được tìm ra chỉ là “Ảnh Thân Đồng Tử” mà thôi.
Lý do hình thành “Ảnh Thân Đồng Tử” vô cùng phức tạp và đa dạng. Sau khi bọn họ chuyển thế và trưởng thành thì sẽ có các tính cách riêng biệt, tài năng thiên phú cũng khác nhau.
Có một số “Ảnh Thân Đồng Tử” giống hệt như cái tên, là cái bóng của một “Đồng Tử” chân chính.
Có lẽ ở kiếp trước, bọn họ đã từng có duyên gặp gỡ với “Đồng Tử” chân chính, đã lây dính một chút hơi thở của “Đồng Tử” nên sau khi chuyển thế thì linh hồn của bọn họ sẽ có một chút ánh sáng vàng bao quanh.
Còn Nữu Nữu là một “Ảnh Thân Đồng Tử” khá đặc thù. Hồn phách của cô bé tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt nên không cần phải nghi ngờ gì nữa, Nữu Nữu quả thật là một “Đồng Tử”.
Tuy nhiên, cô bé là một “Đồng Tử” của âm phủ.
Do nhiều nguyên nhân khác nhau, một số “Đồng Tử” không thể quay trở về phụng dưỡng Tiên Gia nên sau khi chết, bọn họ chỉ có thể xuống địa phủ.
Có một số “Đồng Tử” không muốn đi đầu thai, giống như vị Âm Quan mà Hề Hải Hồng đã từng nhìn thấy, bọn họ ở lại địa phủ nhận một chức quan nhỏ.
Cũng có một số “Đồng Tử” chán ghét nơi âm phủ dày đặc quỷ khí, lưu luyến sự phồn hoa chốn trần gian nên đã chọn đầu thai và sống trên cõi Dương.
Những “Ảnh Thân Đồng Tử” này vốn dĩ đã thoát ly khỏi Tiên Gia nên tất nhiên sẽ không giống như “Mệnh Đồng Tử” sẽ có kiếp nạn sinh tử. Đa số bọn họ chỉ có một chút bệnh vặt hoặc là tai ương nhỏ trong cuộc đời mà thôi.
Trái lại, bọn họ vẫn còn được giữ lại tuệ căn nên có trí thông minh vượt trội hơn người bình thường.
Cố Chi Tang đoán rằng Nhạn Tử đã sớm phát hiện ra Mệnh Cách đặc thù của hai đứa trẻ cho nên mới liên lạc lại với cô Lưu và làm mẹ nuôi của Nữu Nữu.
Người phụ nữ kia đã có ý định xấu với Nữu Nữu từ rất sớm.