Thật ra, quá khứ ở thời đi học là những ký ức mà Nhạn Tử muốn chôn vùi nhất. Do đó, cô ta quả thật đã cố ý xa lánh cô Lưu.
Năm đó, tất cả mọi người đều biết rằng cô ta và cô Lưu là những người bạn “thân nhất”, đều biết cô Lưu đối xử với cô ta tốt đến cỡ nào.
Cô Lưu là một người hào phóng và hướng ngoại. Cho dù khi tham gia các hoạt động hay là kết giao bạn bè thì mọi ánh mắt đều sẽ hướng về phía cô Lưu, còn bản thân cô ta chỉ là một người hầu đi theo bên cạnh.
Dần dần theo thời gian, cô ta vừa yêu mến vừa hâm mộ cô Lưu, nhưng cũng không thể khống chế được bản thân cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Cô ta chỉ muốn đạp cô Lưu xuống bùn lầy.
Mãi đến khi gia đình của cô Lưu bị sa sút thì trái lại, Nhạn Tử đã thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy ngọn núi lớn luôn đè nặng trên đầu mình rốt cuộc cũng đã ngã xuống.
Sau khi kết hôn, cô ta trở thành phu nhân nhà giàu, đi xe sang, đi du lịch khắp nơi. Cuộc sống của Nhạn Tử vô cùng thoải mái, trong khi cô Lưu chỉ kết hôn với một luật sư nhỏ, mỗi ngày phải bôn ba làm việc để nuôi gia đình.
Nhìn thấy người bạn thân một thời của mình rốt cuộc cũng đến lúc phải ngửa tay nhận “hỗ trợ” từ cô ta thì trong lòng Nhạn Tử cũng có một cảm giác âm thầm vui sướng.
Ban đầu, khi mới tiếp xúc với Nữu Nữu thì trong lòng của Nhạn Tử còn có một ít áy náy.
Bé gái vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, mỗi lần nhìn thấy cô ta thì đều ngọt ngào gọi “mẹ nuôi”. Cô ta thật sự rất thích cô bé nên cũng thường xuyên do dự, đã từng nói với đại sư để người đó tìm kiếm đối tượng thích hợp khác.
Chỉ tiếc rằng, bọn họ vẫn không thể tìm được.
Bởi vì áy náy, cho nên Nhạn Tử đã ra sức “bồi thường” Nữu Nữu.
Cô ta mua cho cô bé những món quà tinh xảo và đắt tiền, nuông chiều cô bé như một công chúa nhỏ.
Càng “bồi thường” nhiều hơn thì một chút áy náy không đáng kể trong lòng cô ta cũng càng lúc càng mờ nhạt. Cuối cùng, khi chính thức ra tay thì Nhạn Tử đã coi chuyện đó trở thành đương nhiên.
Cô Lưu tức giận đến mức phát run, muốn kéo tay của Nhạn Tử ra nhưng lại bị cô ta quấn chặt gắt gao.
Người bạn thân lâu năm khiến trái tim cô Lưu băng giá đang khóc rống, chảy nước mắt giàn giụa, quỳ rạp dưới chân của cô ấy và cầu xin:
“Tớ thật sự không còn cách nào khác. Chỉ cần tớ có một cơ hội để sinh ra một đứa trẻ khác thì tớ cũng sẽ không làm ra chuyện như này. Nhưng mà, tớ đã không còn cơ hội sinh con nữa rồi.”
“Bằng không, sao tớ có thể ra tay với Nữu Nữu chứ? Cầu xin cậu và anh rể hãy thương xót cho hai mẹ con chúng tớ đi. Tớ chỉ có mỗi Tiểu Hoành mà thôi!”
“Tiểu Hoành, con đến đây dập đầu với mẹ nuôi đi. Con hãy nói rằng về sau con sẽ hiếu kính bọn họ, sẽ cho bọn họ dưỡng lão và đưa tiễn khi qua đời đi.”
“Tôi phiên dịch một chút.” Cố Chi Tang đúng lúc xen mồm: “Ý của người bạn tốt của cô là…”
“Con trai của tôi thông minh bẩm sinh nên nếu chết thì quá đáng tiếc. Tôi bồi thường cho con gái nhà cô sống hạnh phúc đầy đủ mấy năm như vậy thì cũng đã đủ rồi. Chỉ là một đứa con gái mà thôi, chết đi rồi thì cũng không đáng tiếc, vẫn là con trai quan trọng hơn.”
“Tôi sẽ để cho đứa con trai thông minh tuyệt đỉnh, về sau chắc chắn sẽ có tiền đồ rạng rỡ này dưỡng lão cho mấy người. Không biết mấy người còn có điều gì chưa thỏa mãn nữa?”
“Gia đình của tôi rất bất hạnh, quan hệ vợ chồng không hòa hợp. Chồng tôi ở bên ngoài còn có con riêng, vẫn luôn như hổ rình mồi. Sự tồn tại của con tôi vô cùng quan trọng. Nếu không có thằng bé thì tôi sẽ không có nhà, không có xe, địa vị của tôi sẽ bị biến mất.”
“Nhưng gia đình của hai người thì lại có mối quan hệ vợ chồng hài hòa, lại còn trẻ tuổi. Nếu con gái chết rồi thì hai người có thể sinh thêm đứa con thứ hai. Đối với hai người thì bé gái này không hề quan trọng như vậy, nên hãy để con bé chết thay con trai nhà tôi đi.”
“Cô im đi!” Nhạn Tử nổi giận, hung hăng nhìn về phía Cố Chi Tang: “Đây là chuyện riêng của hai gia đình chúng tôi, không có liên quan gì đến một người ngoài như cô!”
Nếu không phải người phụ nữ kia còn đang túm chặt lấy vạt áo của cô Lưu, quỳ nửa người dưới đất để làm bộ dạng đáng thương thì có khi, cô ta đã sớm xông tới cắn xé Cố Chi Tang – người đang cố tình làm hỏng chuyện tốt của cô ta rồi.
Và điều khiến cho người phụ nữ kia càng khủng hoảng chính là mỗi một câu mà Cố Chi Tang nói ra đều là những suy nghĩ thật sự ở trong lòng cô ta!
Cố Chi Tang như một yêu quái vậy, dường như có thể nghe rõ tiếng lòng của cô ta.
“Tiểu Hoành, con lại đây, mau cầu xin mẹ nuôi của con đi!”
Nhạn Tử quay đầu lại nhìn về phía Nữu Nữu đang nằm trên giường bệnh, lộ ra vẻ mặt cầu xin: “Nữu Nữu, coi như mẹ nuôi cầu xin con!”
Bé trai đứng yên ở bên cạnh lúc này cũng có sắc mặt tái nhợt. Cậu bé không muốn đi qua, cũng không dám nhìn về phía người bạn nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
Cậu bé có thể nghe hiểu.
Người vốn dĩ nên bị bệnh phải là cậu bé, nhưng mẹ ruột của cậu bé đã khiến cho em gái Nữu Nữu bị bệnh thay mình.