Đôi mắt của Tiểu Hoành đỏ au, quật cường nói: “Con không cần! Mẹ à, mẹ đổi lại mệnh cho em gái đi, mẹ đang làm điều xấu xa đấy.”
Nhạn Tử hét lớn một tiếng: “Đứa trẻ không biết tốt xấu kia, con đang nói cái gì vậy?!”
Cô Lưu không thể nhịn nổi nữa, dùng sức tránh khỏi tay của cô ta, cố nén tức giận nói:
“Cô còn không hiểu lý lẽ bằng một đứa trẻ đấy. Mau cút đi cho tôi! Đừng có lắc lư trước mặt chúng tôi! Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn.”
“Sự khỏe mạnh của con tôi thì chắc chắn tôi sẽ đổi trở về. Tôi chưa từng hãm hại Tiểu Hoành nên người mẹ nuôi như tôi cũng không cảm thấy thẹn với lương tâm.”
“Trước kia, cô luôn nói với tôi rằng việc có con trai rất quan trọng, con trai có thể dưỡng lão và chăm sóc mình. Lúc đó, tôi còn ngượng ngùng tranh cãi với một người bạn như cô.”
“Bây giờ, tôi sẽ nói rõ ràng cho cô biết, Nữu Nữu là bảo bối của nhà chúng tôi. Tôi và cha con bé có chân có tay, có tiền lương hưu. Cho dù về sau Nữu Nữu không dưỡng lão cho chúng tôi thì cả hai chúng tôi cũng sẽ không chết đói, không cần cô phải quan tâm!”
“Coi như trước kia tôi bị mù, làm bạn với một người có tâm địa rắn rết như cô. Từ nay về sau, hai nhà chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì nữa. Dân thường nhà nghèo như chúng tôi không trèo cao được vị phu nhân quý báu như cô. Nữu Nữu cũng không xứng làm con gái nuôi của cô đâu.”
Đến lúc này, Nhạn Tử vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục dây dưa không ngừng.
Cô Lưu thật sự không nhịn nổi nữa, lập tức bảo chồng mình gọi cho các nhân viên y tế đang trực ở bên ngoài, yêu cầu bọn họ “mời” người phụ nữ kia ra khỏi phòng bệnh.
Khi bị kéo ra ngoài, quần áo và đầu tóc của Nhạn Tử không còn gọn gàng chỉn chu như khi vừa mới đến.
Cô ta vừa kéo tay bảo vệ đang giữ mình, vừa nhân ra rằng giấc mộng “Đổi Đồng Tử” tốt đẹp của mình đã hoàn toàn tan biến. Cô ta không giả vờ nổi nữa, lúc này rốt cuộc cũng cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài.
Nhạn Tử vừa chửi bởi cô Lưu tàn nhẫn độc ác, vừa yêu cầu cô Lưu phải ngay lập tức trả lại số tiền hơn một trăm nghìn lúc trước cho mình và lập tức cút ra khỏi phòng bệnh mà cô ta đã hỗ trợ sắp xếp.
Nếu không thì cô ta sẽ tố cáo hai vợ chồng bọn họ lừa đảo.
Ngoài ra, cô ta cũng buông lời nguyền rủa ác độc, nói rằng cho dù Nữu Nữu có “Đổi Đồng Tử” trở lại thì cũng sẽ không sống được lâu.
Bởi vì giọng nói của cô ta quá mức sắc bén nên đã khiến cho những người bệnh ở phòng bên cạnh và ở ngoài hành lang đều tò mò, ghé mắt nhìn xem.
Cũng khiến cho cô Lưu tức giận đến phát run cả người.
Đôi mắt của Tiểu Hoành đỏ bừng, cúi người thật sâu với gia đình nhà cô Lưu rồi nói: “Thật sự xin lỗi.”
Sau đó, cậu bé cúi thấp đầu đi ra phòng bệnh.
Phòng bệnh nãy giờ vẫn luôn ồn áo, nhốn nháo thì bây giờ, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Cô Lưu đi đến trước giường bệnh, không thể nhịn nổi nữa, ôm chặt con gái gầy gò nhà mình vào lòng rồi thấp giọng khóc rống.
Bé gái cũng khóc thút thít: “Mẹ à, về sau con sẽ chăm sóc mẹ và cha khi về già. Con không phải là một đứa con gái vô dụng.”
“Con đừng nghe cô ta nói bậy.”
Nhìn thấy từ đầu đến cuối toàn bộ trò hề hỗn loạn trong phòng bệnh, các khán giả trên sóng livestream cũng có tâm trạng khá phức tạp.
Có đôi khi, thân thể bị bệnh thì còn có thể chữa khỏi nhưng một khi tâm trí và trái tim bị bệnh thì không có cách nào điều trị được.
[Cậu bé kia quả thật là người vô tội, nhưng bé gái càng đáng thương hơn. Vẫn nên đổi trở về đi, mỗi người tự có số mệnh của riêng mình.]
[Tôi thật sự đầy một bụng tức giận rồi đây. Loại thủ đoạn sử dụng huyền học để mưu tài hại mệnh này không có cách nào tìm được chứng cứ thực tế, như vậy thì cảnh sát có phải cũng sẽ không làm gì được những người đó hay không?
Mọi người nhìn sắc mặt của người phụ nữ tên Nhạn Tử kia đi. Bản thân cô ta làm chuyện xấu mà còn nguyền rủa bé gái sẽ không thể khỏi bệnh. Tôi thật sự muốn đấm cô ta hai phát!]
[Gia đình cô Lưu cũng thật đáng thương. Người lớn thì kết bạn với kẻ vô ơn bạc nghĩa nên con trẻ cũng bị tội theo. Bọn họ đã bán nhà, bán xe, còn mắc một đống nợ.
Tôi lo rằng mẹ của cô bé này quả thật sẽ bị coi như nợ tiền của người phụ nữ kia. Đến lúc xé rách mặt rồi thì sợ rằng cô ta sẽ chó cùng rứt giậu. Cho dù tôi chỉ là một con quỷ nghèo nhưng nếu gia đình bọn họ yêu cầu thì tôi vẫn có thể hỗ trợ được một chút.]
[Tôi cũng có thể quyên góp được một ít. Nếu không chúng ta lập một quỹ quyên góp cho Nữu Nữu đi. Có hơn mười triệu người xem livestream, mỗi người có thể quyên góp một xu thì cũng đủ rồi.]
[Người trong giới huyền học muốn bày tỏ ý kiến. Người phụ nữ Nhạn Tử kia không chạy thoát được đâu. Quốc gia chúng ta có cơ quan chính phủ có chuyên môn liên quan đến những việc này để hạn chế những người có năng lực đặc thù làm điều ác.]
[Nếu đổi trở về thì em trai Tiểu Hoành có phải là sẽ chết hay không?]
[…]