Như để chứng minh cho các bình luận trong phòng livestream, khi Nhạn Tử bị “mời” ra khỏi bệnh viện, cô ta đã cắn chặt răng nhìn cổng lớn của bệnh viện rồi lẩm bẩm trong miệng:
“Tao biết ngay cô ta không phải là người hiền lành gì rồi, lén lút tìm người đến xem như vậy mà còn nói rằng không đề phòng tao sao? Còn thằng nhóc ngu xuẩn như mày nữa, mẹ làm tất cả mọi việc là vì ai? Còn không phải là vì mày sao!”
Cô ta chọc vào trán của Tiểu Hoành, tuy nhiên, hình như có một số người qua đường đang dùng ánh mắt hơi khác thường nhìn về phía hai mẹ con bọn họ.
Thấy đôi mắt của con trai đỏ ửng thì Nhạn Tử tức giận nói:
“Mày có ánh mắt gì vậy? Nhìn mẹ mày như thế nào đấy? Mày cũng giống hệt như cha mày, không có lương tâm gì hết. Mày có biết vì chuyện của mày mà tao đã phải vội trước vội sau như thế nào không…”
Tiểu Hoành không thể nhịn được nữa, nghẹn ngào nói: “Cũng không phải là con muốn mẹ làm những việc đó mà. Con thà chết còn hơn đi ăn cắp cuộc đời của một người khác!”
“Mày!” Nhạn Tử khó thở, nâng tay lên muốn tát vào mặt con trai.
Bàn tay của cô ta còn chưa hạ xuống thì đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy cổ tay, sức lực lớn đến mức khiến cho xương cổ tay của cô ta đau nhức, hoàn toàn không thể dùng sức được nữa.
Nhạn Tử quay đầu lại thì thấy có ba thanh niên đứng đằng sau cô ta.
Người cầm đầu chính là người đang nắm chặt lấy cổ tay của cô ta, cao khoảng chừng hơn 1m9, mặc một bộ vest màu tím thời thượng, tóc thắt bím, miệng ngậm kẹo, nhìn cà lơ phất phơ không giống như người tốt.
Cô ta sợ hãi nói: “Mấy người là ai vậy, túm tay tôi làm gì?!”
Một cô gái nhỏ nhắn ở đằng sau giơ tay lên, đưa ra giấy chứng nhận công tác có biểu tượng của cảnh sát quốc gia in bên trên:
“Chúng tôi thuộc phân bộ Linh Tổ ở thành phố X, cô là Chu Nhạn, đúng không? Cô bị tình nghi lạm dụng thuật pháp để mưu hại tính mạng của người khác. Mời cô đi theo chúng tôi.”
Vẻ mặt của Chu Nhạn vô cùng hoảng sợ: “Tôi không hiểu mấy người đang nói cái gì. Cái gì Linh Tổ với không Linh Tổ, mấy người mau buông tay tôi ra!”
Nhưng mà, sự giãy giụa của cô ta vô cùng yếu ớt, chẳng bao lâu sau đã nhanh chóng bị Linh Tổ còng tay dẫn đi.
Trong phòng bệnh.
Đợi đến khi cảm xúc của cô Lưu ổn định hơn thì Cố Chi Tang mới lên tiếng: “Cũng đến giờ rồi, tôi sẽ đổi lại {Mệnh Đồng Tử} giữa hai đứa trẻ.”
Cô Lưu gật đầu rồi cùng với chồng mình liên tục cảm ơn Cố Chi Tang:
“Cảm ơn đại sư Cố, nếu không phải cô nhìn thấu được âm mưu của người kia thì chỉ sợ đến tận lúc Nữu Nữu đi rồi… Cả nhà chúng tôi vẫn còn coi cô ta là ân nhân.”
Nhìn thấy Cố Chi Tang đang tiến lại gần con gái nhà mình, trên khuôn mặt của cô Lưu lại hiện lên một tia khác thường.
Cô ấy hỏi: “Đại sư Cố, nếu như đổi lại thì Tiểu Hoành có phải hay không sẽ…?”
“Đương nhiên.”
“Vậy ngoại trừ cách {Đổi Đồng Tử} thì thật sự không còn cách nào khác để cho cậu bé có thể sống sót sao? Tôi không phải là có trái tim thánh thiện gì, chỉ là đứa trẻ kia quả thật đối xử rất tốt với Nữu Nữu, lại gọi tôi là mẹ nuôi trong nhiều năm như vậy.”
“Đứa trẻ đó thật sự rất thông minh nên tôi cảm thấy rất thương tiếc cho cậu bé. Nhưng mà cho dù thằng bé có đáng thương hơn nữa thì tôi cũng không thể đổi Mệnh của con gái nhà mình để cứu cậu bé được.”
Cố Chi Tang: “?”
“Chờ đã, ai nói với cô rằng người có {Mệnh Đồng Tử} là một người đáng thương?”
Cô Lưu ngây ngẩn cả người: “Không, không đáng thương sao?”
“Từ góc nhìn của người thường thì có vẻ sẽ là như vậy. Tuy nhiên, {Đồng Tử} đi xuống trần gian vốn dĩ là để tôi luyện và chịu đựng khổ cực. Đa số {Đồng Tử} càng muốn nhanh chóng quay lại phụng dưỡng Tiên Gia hơn.”
Cố Chi Tang nói: “Từ xưa đến nay, các nhân sĩ huyền học vì sao phải tu hành? Còn không phải là vì muốn đắc đạo thành tiên hay sao? Mà bản thân {Đồng Tử} từ khi sinh ra đã có Tiên Vị rồi, từ đâu ra đáng thương chứ?”
Cô thật sự cảm thấy khá nghi hoặc.
Vì sao những người trên trần gian lại cảm thấy “Đồng Tử” đáng thương? Không những thế, còn tìm cách đổi đi nữa?
[Ôi này, hình như thật sự là như vậy đấy! Làm thần tiên không hạnh phúc hơn sống ở trần gian sao? Không những trường sinh bất lão mà còn không bị bệnh tật, không sống trong nghèo đói!]
[Buồn cười chết mất! Các “Đồng Tử” đang kêu gào: “Không! Đừng đổi Mệnh của tôi!”]
Cố Chi Tang vô cùng nghiêm túc phát biểu ý kiến:
“Thật ra, đa số trường hợp {Đổi Đồng Tử} là do cha mẹ và người thân của đứa trẻ luyến tiếc, cảm thấy bản thân làm vậy là vì tốt cho đứa trẻ. Tuy nhiên, trước khi đổi Mệnh thì bọn họ chưa bao giờ hỏi xem {Đồng Tử} có đồng ý hay không.”
Giống như gia đình của Tiểu Hoành và Chu Nhạn, bản thân Chu Nhạn vốn dĩ cũng không có duyên phận về đường con cái.
Do đó lực lượng của đạo pháp mới có thể để cho “Đồng Tử” đầu thai vào một gia đình như vậy, mà không phải để cho một gia đình bình thường trải qua nỗi đau đớn khi mất con.
Nếu Tiểu Hoành được “triệu hồi” về theo vận mệnh định sẵn thì bản thân cậu bé sẽ không phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Cậu bé sẽ bởi vì gặp tai nạn ngoài ý muốn mà đột tử qua đời nên gần như sẽ không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.