Đạo sĩ nhỏ kia để tay lên ngực tự hỏi thì cũng cảm thấy chuyện này không hề hại người nên không thể tính là tà môn ngoại đạo.
Có đôi khi, anh ấy và các đồng đạo trẻ tuổi khác ở trong Đạo Môn cũng cảm thấy Huyền Môn bây giờ quá mục nát và bài ngoại, bầu không khí bên trong rất áp lực.
Chỉ cần người kia không muốn gia nhập Huyền Môn, cách thức tu hành có hơi đặc biệt, ví dụ như nhánh huyền sư bên Miêu Cương, Vu Cổ Sư, v.v… thì tất cả sẽ bị xếp thành tà tu, không biết tốt xấu.
Vì vậy, đã khiến cho không ít huyền sư có thực lực tài giỏi ở các nhánh đó tức giận đến mức rời khỏi đất nước.
Quả nhiên, khi anh ấy lấy hết dũng khí để bày tỏ ý kiến của mình thì đã bị vị đạo sĩ trung niên kia mắng chửi xối xả.
“Đồ ngu xuẩn như anh thì biết cái gì?! Những huyền sư hoang đường như vậy sẽ chỉ hủy hoại nếp sống của chúng ta mà thôi!”
Vị đạo sĩ nhỏ kia thở dài, rụt đầu lại không dám nói tiếp nữa.
…
Trong phòng chờ ở hậu trường.
Đầu ngón tay của Hòa Mị Đồ đang vuốt ve “Du Quỷ Tử” ở trước mặt, tầm mắt của anh ấy quét qua quét lại giữa hai mẹ con nhà bà Hách, dường như đang lắng nghe thứ vô hình gì đó nói chuyện.
Hai mẹ con bị tầm mắt của anh ấy làm cho dựng đứng lông tơ cả người và cũng cảm thấy hình như trong căn phòng này có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Một lúc sau, Hòa Mị Đồ nhíu mày, mở miệng hỏi: “Tên của cậu là gì?”
“…Triệu Hằng.”
“Triệu Hằng, cậu đang dùng thân thể của mình để nuôi dưỡng tà linh.”
Bà Hách: “?!!”
Khán giả: “?!!”
Hòa Mị Đồ vẫn tiếp tục vuốt ve mặt thủy tinh bên ngoài “Du Quỷ Tử”, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Nó vừa mới nói cho tôi biết, nó cảm nhận được thứ gì đó có hơi thở tương đồng trên người của cậu.”
“Nó đã cảm nhận được đồng loại.”
Không đợi những người khác truy hỏi thêm thì Hòa Mị Đồ đã lên tiếng giải thích rõ ràng luôn:
“Người bạn nhỏ mà tôi đang nuôi dưỡng là do chúng tôi đã ký kết một thỏa thuận chung được cả hai bên đồng ý. Tôi cung phung nó và đồng ý nó được ở lại trong bức tượng gỗ mà tôi đã điêu khắc. Đây là một khế ước hài hòa, tương đương cùng loại với pháp khí.”
“Nghe đến đây thì chắc hẳn một số tên huyền sư cổ hủ, trong đầu có rỉ sét ở đất nước này chắc hẳn sẽ nổi giận đến giậm chân bình bịch rồi. Tuy nhiên, sự thật chính là như vậy.”
Hòa Mị Đồ cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói: “Mà trong thân thể của cậu cũng có một tà linh tương tự, là do chính bản thân cậu cam tâm tình nguyện trở thành vật chứa của nó, để cho nó sống nhờ trong thân thể của cậu.”
“Nhưng trong trường hợp này, bản chất của sự việc lại hoàn toàn thay đổi.”
“Nó không còn là một kẻ xâm nhập nữa mà là dân cư hợp pháp được kí kết hợp đồng đàng hoàng. Ngay cả dưới lực lượng của đạo pháp thì chuyện nó sống ở trong thân thể của cậu cũng là hợp pháp, hiểu không?”
“Chuyện này là người tình ta nguyện nên huyền sư chúng tôi cũng không có cách nào bắt nó ra cả. Nếu không phải trùng hợp vào hôm nay, tôi lại mang theo người bạn nhỏ này đi cùng thì sợ rằng tôi cũng không thể phát hiện ra được sự huyền diệu trong thân thể của cậu.”
“Cho nên, Triệu Hằng, cậu…”
Hòa Mị Đồ vốn dĩ định buông lời ác độc nhưng xem xét đến hình ảnh của mình trên chương trình nên đã nhịn xuống.
[Lúc trước thì tôi không có cảm giác gì cả. Tuy nhiên, khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Hòa Mị Đồ thì dù anh ấy chưa nói gì cả nhưng hình như cái gì cũng đã nói hết rồi.]
[“Triệu Hằng, đầu óc của cậu có hố à?”, “Triệu Hằng, loại chuyện này mà cậu cũng làm ra được à??”]
[Anh trai này cũng thật dám phát biểu đấy, tự tiết lộ chuyện nuôi dưỡng “Quỷ Tử” rồi còn khiêu khích giới huyền học trong nước nữa. Tuy rằng tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng nhưng trên diễn đàn huyền học nào đó đã nổ tung rồi. Bọn họ nói rằng anh ấy quá kiêu ngạo, chuẩn bị dạy dỗ anh ấy…]
[Tầng trên chính là tay sai nịnh bợ tên họ Hòa kia, đúng không? Lại còn ồn ào công khai tiết lộ nội dung trong diễn đàn ra ngoài nữa. Có biết rằng “Du Quỷ Tử” có thể triệu tập được vận thế và thay đổi thiện cảm của người khác hay không?
Tôi đang suy nghĩ xem vì sao tên kia cũng không có bao nhiêu bản lĩnh mà trên sóng livestream lại có nhiều người hâm mộ não tàn như vậy. Hóa ra tất cả mấy người đều là những người đáng thương, bị mê hoặc mà không tự biết rồi.]
[… Điểm chú ý của mọi người bị lệch khỏi trọng tâm rồi đấy. Bây giờ tôi đang điên cuồng tò mò rằng Triệu Hân có phải là một quỷ hồn hay không. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái thì khu vực bình luận đã cãi nhau vì các thí sính rồi.]
Lúc này, Hòa Mị Đồ lên tiếng, tiếp tục hỏi: “Nếu cậu đã đồng ý cho nó ở trong thân thể của mình thì chắc chắn cũng biết về sự tồn tại của nó. Cậu đã nghĩ gì vậy? Lúc đó vì sao lại đồng ý chuyện này?”
“Hơn nữa, sự kết nối giữa cậu và thứ kia rất mạnh mẽ, chắc chắn cậu đã cung phụng một ít đồ vật cho nó.”