Cảm xúc của bà Hách cũng kích động hơn: “Nhưng mà cô bé đó đã thay đổi rồi, không còn giống như trước kia nữa. Bản thân con tự suy nghĩ mà xem, những chuyện mà cô bé đó xúi giục con làm trong thời gian qua có được coi là bình thường hay không?”
“Con cũng tự nhìn lại bộ dạng bây giờ của bản thân đi. Con im lìm, trầm lặng cả ngày, đến ban đêm thì liên tục mơ thấy ác mộng. Đây là bộ dạng không hề bị ảnh hưởng gì hay sao?”
Tiểu Hằng im lặng một lúc lâu, nhưng sau đó vẫn nói: “Con người sẽ luôn thay đổi, chúng ta không thể yêu cầu chị Hân vẫn luôn trả giá mà không cần báo đáp được.”
“Nhưng bác sĩ cũng đã nói rồi, nhân cách được phân liệt ra sẽ rất ít khi phát sinh biến hóa. Tình huống của Triệu Hân rõ ràng không hề bình thường chút nào! Con đã bị cô bé đó tẩy não rồi!”
Hai mẹ con lại một lần nữa tranh cãi về vấn đề “Triệu Hân” rốt cuộc là người tốt hay người xấu, nên giữ lại hay phải loại bỏ. Sau đó, kết quả của cuộc tranh luận cũng không có gì thay đổi, lại tan rã trong không vui.
Lúc này, vị thí sinh thứ tư đã bước vào trường quay.
Là thí sinh số 9 – Hòa Mị Đồ.
Anh ấy vẫn mặc trang phục giống như lúc tham gia vào đầu giờ chiều, chỉ có một điểm khác biệt là trên cổ của anh ấy bây giờ có đeo thêm một thẻ bài in hình một đứa trẻ, bóng loáng, rực rỡ ánh vàng.
Khi ống kính máy quay quét qua thì các khán giả trong phòng livestream đều nhìn thấy chi tiết hơn về thẻ bài kia.
Bên ngoài thẻ bài là một lớp kính thủy tinh trong suốt, bên trong đựng một loại chất lỏng màu vàng như dầu.
Bức tượng có hình dạng như một đứa trẻ có kích cỡ lớn bằng ngón tay cái, được chạm khắc tỉ mỉ nhìn rất sống động và chân thật, được ngâm ở bên trong chất lỏng đó.
Thẻ bài đặc biệt kia đã thu hút sự chú ý của đa số mọi người.
Một bộ phận cư dân mạng cảm thấy bức tượng trẻ em kia có hơi tà ác, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm bởi các bình luận phản bác của số lượng lớn người hâm mộ của Hòa Mị Đồ cùng với những người si mê cái đẹp khác.
Cùng lúc đó, trong một Đạo Quan trực thuộc Huyền Môn.
Một đạo sĩ trung niên nhìn vị thiếu niên huyền sư có thân hình mảnh khảnh trên màn hình và hừ lạnh một tiếng:
“Người họ Hòa này cùng với người tên Daisy và Cố Chi Tang đều không phải là thứ gì tốt lành. Ngoại hình thì yêu tà, còn nghênh ngang mang theo tà vật mà bản thân nuôi dưỡng đi rêu rao khắp nơi!”
“Mà thằng nhóc họ Tuân của Nhất Nguyên Quan cũng là một tên vô dụng. Vậy mà lại bị mấy tên tà phái thích sử dụng các chiêu thức đường ngang ngõ tắt kia áp đảo, cướp hết toàn bộ nổi bật. Chuyện này quả thật đã khiến cho Huyền Môn chúng ta quá mất mặt!”
Một đạo sĩ nhỏ là đồ đệ của ông ta đang lén lút nhìn điện thoại di động.
Trong nhóm bạn bè đồng đạo của vị đạo sĩ nhỏ này cũng có người có kiến thức sâu rộng và thích nghiên cứu đã đăng lên lai lịch của bức tượng trẻ em kia.
Sau khi nhìn thấy nội dung kia thì vị đạo sĩ nhỏ đó mới rụt rè mở miệng: “Sư phụ, bức tượng mà Hòa Mị Đồ đeo thật ra là một “Du Quỷ Tử”, cũng không phải là một tà vật gì. Ngài đừng thấy bọn họ không phải là người trong Huyền Môn thì lại cảm thấy người ta đều là người xấu.”
“Còn người tên Daisy kia là một phủ thủy ở nước ngoài, người ta cũng thờ phụng các vị thần đứng đắn trong tôn giáo của bọn họ. Còn về Cố Chi Tang thì không phải bên chính phủ vẫn luôn khen ngợi cô ấy sao?”
“Cô ấy còn giúp đỡ rất nhiều người dân nữa, không phải rất tốt sao… Vì sao chúng ta lại nhất định phải xung đột với bên chính phủ vậy?”
“Quỷ Tử” bên Thái Lan có ba loại, hai loại “Tiểu Quỷ Tượng” và một loại là “Tà Quỷ Tử”. Mọi người có thể lý giải một cách đơn giản chúng là hai phiên bản “Kuman Thong” tốt và ác.
Loại đầu tiên tuy rằng khi luyện chế cũng phải dùng hài cốt của trẻ em nhưng con đường thu thập các loại hài cốt là thông qua quá trình bình thường.
Còn loại sau là vì muốn luyện chế “Quỷ Tử” mạnh mẽ hơn nên mới làm ra đủ loại chuyện tàn nhẫn.
Còn “Du Quỷ Tử” mà Hòa Mị Đồ đeo là một ngoại lệ.
Thân thể của nó làm bằng chất liệu gỗ nguyên chất, không chứa đựng các vật chất âm tà khác.
Nó là do huyền sư tự mình chọn một khối gỗ rồi tự tay điêu khắc ra thân thể, ngoại hình của một đứa trẻ. Sau khi khai quang* thì huyền sư đó sẽ đặt bức tượng trẻ em kia vào trong một thẻ bài thủy tinh, ngâm trong dầu Phật.
(*Khai quang có ý nghĩa là khai mắt cho linh vật hoặc tượng phật. Đó là một thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Bao gồm làm lễ, niệm kinh, đọc chú, và điểm cặp mặt của linh vật hoặc tượng phật. Nghi lễ này còn có một cái tên khác là Khai quang điểm nhãn.)
Cách chế tạo ra loại “Du Quỷ Tử” này rất phức tạp và rắc rối, vừa tốn thời gian vừa tốn nhiều công sức.
Sau khi chế tạo thành công thì nó tương đương như một cái lọ có thể chứa đựng linh hồn. Huyền sư có thể mời linh hồn của một số trẻ em bị chết non về và để chúng sống ở bên trong bức tượng kia. Như vậy thì cả hai bên đều có lợi trong việc tu hành.