Bà Hách ngây ngẩn cả người, bà ấy không ngờ rằng vị huyền sư trẻ tuổi vừa mới xuất hiện đã ngây lập tức chú ý đến sức khỏe của bà ấy.
Quả thật bà ấy đang bị bệnh thấp khớp khá nặng.
Còn thiếu niên vẫn luôn xị mặt ngồi trên ghế sô pha kia, khi nghe thấy bệnh tình của mẹ mình thì cậu bé rốt cuộc cũng nghiêm túc hơn, chăm chú lắng nghe Bạch Từ nói.
Bạch Từ nói thêm: “Phần bụng của bà - ở chỗ dạ dày, có một phần bị bao trùm bởi đoàn khí màu xám, đó là bệnh khí. Tình trạng đầy hơi, trướng bụng của bà chắc hẳn rất nghiêm trọng và còn có một số ổ bệnh nhỏ lẻ khác khiến bà thường xuyên bị đau dạ dày.”
“Tốt nhất, bà nên chú ý đến chế độ ăn uống và đi khám bác sĩ chuyên môn. Nếu cứ để cho những ổ bệnh nhỏ này tiếp tục phát triển mà không chữa trị thì khoảng từ năm đến tám năm nữa, cũng không phải là không có khả năng phát triển thành ung thư dạ dày đâu.”
Nghe thấy bệnh dạ dày của mẹ mình nghiêm trọng đến mức đó, Tiểu Hằng lập tức hơi nổi giận, nhíu mày hỏi bà ấy: “Khi con không ở nhà thì mẹ lại không ăn cơm à?”
Bà Hách xua tay rồi nói: “Mẹ có ăn, chỉ là ăn được một chút thì lại đầy bụng khó chịu nên không ăn nhiều được…”
Hóa ra, khi còn trẻ, bà Hách bởi vì muốn giữ gìn hình thể của mình nên thường xuyên ăn uống không điều độ để giảm béo.
Theo thời gian, tình trạng dạ dày của bà ấy càng ngày càng tệ hơn, thường xuyên bị đầy hơi, trướng bụng. Tuy nhiên bà ấy lại không nghĩ rằng chuyện này có gì nghiêm trọng cả.
Đến khi nghe thấy bản thân có khả năng sẽ bị ung thư dạ dày thì bà Hách mới cảm thấy sợ hãi.
[Các chị em xem livestream nhớ phải ăn cơm đúng giờ nhé, tuyệt đối không được ăn uống không điều độ để giảm cân đâu!]
[Tuy rằng em trai này khá cau có nhưng khi nghe thấy chuyện liên quan đến sức khỏe của mẹ mình thì vẫn rất lo lắng cho mẹ mà.]
Vì Bạch Từ đã liên tục chỉ ra chính xác tình trạng bệnh của mẹ mình nên ánh mắt của Tiểu Hằng nhìn về phía anh ấy đã không còn khó chịu như trước: “Anh quả thật cũng có chút bản lĩnh đấy.”
“Vậy anh kiểm tra tôi thử xem, nhìn tôi có giống bị bệnh hay không?”
Bạch Từ nói: “Từ ánh mắt đầu tiên khi tôi nhìn thấy bạn thì toàn thân của bạn đã bị bao phủ bởi một màn sương màu xám. Loại khí này không phải là bệnh khí, mà là do các yếu tố bên ngoài tạo thành.”
“Những người khác chưa chắc có thể nhìn thấy được luồng khí này bởi vì nó rất mỏng manh và mờ nhạt. Tôi là … Xuất Mã Tiên, có thể mời được {Tiên Gia} xuất hiện. Do đó, tôi nhạy bén với mùi, hơi thở trên thân thể của mọi người hơn, có thể nhận ra được sự biến hóa rất nhỏ của các luồng khí.”
Đại Lưu truy hỏi: “Vậy nguyên nhân tạo thành tình trạng đó là gì vậy? Có nguy hiểm gì hay không?”
Bạch Từ lắc đầu nói: “Có rất nhiều nguyên nhân có thể hình thành tình trạng kia nên tôi không thể xác định được tình huống cụ thể.”
“Thân thể của bạn nam này ngoại trừ đã bị màn sương màu xám bao phủ khiến cho sức khỏe bị suy yếu thì không bị thêm các bệnh nặng khác. Đây là điều tôi đã nghĩ vào ngay lúc đầu.”
“Tuy nhiên, sau khi tôi quan sát thêm thì mới phát hiện ra trên người bạn nam này quả thật có ổ bệnh khác, là bệnh về mặt tâm lý, tôi không thể chữa trị được lòng người.”
Khuôn mặt của Tiểu Hằng lại cau có, sau khi cậu ấy im lặng một lúc lâu thì mới nở một nụ cười tự giễu: “Đúng vậy, tôi quả thật là người có nhân cách phân liệt, mẹ tôi chắc hẳn đã nói với mấy người rồi.”
Đại Lưu vội vàng làm rõ: “Các thí sinh đều không biết gì về thông tin của những người đến xin giúp đỡ. Về chuyện này thì mọi người có thể yên tâm.”
Tiểu Hằng cũng không nói tin hay không: “Nhưng mà, tôi cũng không cảm thấy đây là chuyện gì khó chấp nhận, không thể nói cho người khác, hay là một căn bệnh cần phải đề phòng và sợ hãi gì cả.”
“Chị Hân đối xử rất tốt với tôi, luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi. Từ trước đến nay, là tôi – nhân cách chủ thể mới là người nhát gan, gây ra nhiều phiền phức. Chị ấy chưa từng có ý định cướp đoạt quyền khống chế thân thể của tôi.”
“Mẹ à, con thật sự không hiểu vì sao, rõ ràng từ mười mấy năm trước đến bây giờ, không phải chúng ta vẫn luôn như vậy hay sao? Lúc trước, không phải mẹ cũng rất thích chị Hân à?”
“Nhưng bây giờ, mẹ lại coi chị ấy như dã thú, như một cơn hồng thủy. Chính bản thân mẹ không cảm thấy mình quá mâu thuẫn hay sao?”
“Chị Hân” trong lời nói của Tiểu Hằng chính là nhân cách thứ hai vẫn luôn đồng hành bên cạnh cậu bé mấy năm nay.
Theo ghi chép từ các buổi khám bệnh của bác sĩ tâm lý thì họ của nhân cách thứ hai cũng giống như Tiểu Hằng, là họ “Triệu”, tên của cô gái đó là Triệu Hân.
Triệu Hân có giới tính nữ, định vị bản thân là người lớn trong nhà của Triệu Hằng, là người trong cùng một gia đình với cậu bé, có trách nhiệm phải bảo vệ Triệu Hằng và bà Hách.
Tính cách của cô ấy rất chững chạc, trưởng thành và gần như không hề có bất cứ góc cạnh sắc bén nào.
Lúc đầu, khi Tiểu Hằng còn nhỏ thì việc quan sát không thể mang lại kết quả rõ ràng, bác sĩ chỉ có thể xác định nhân cách kia là người trưởng thành, còn độ tuổi cụ thể thì không thể biết được.
Khoảng hai, ba năm sau, khi cô ấy đã quen thân hơn với bác sĩ điều trị chính thì mới tiết lộ thông tin cô ấy đã 26 tuổi.
Nói cách khác, vào năm đó, khi Triệu Hằng phân liệt ra nhân cách Triệu Hân thì bà Hách chỉ lớn hơn nhân cách thứ hai này khoảng bốn đến năm tuổi.