Hề Hải Hồng giải thích: “Để tôi thử nói như này xem mọi người có thể hiểu được hay không. Con người ai cũng có hồn phách và tất nhiên hồn phách cũng có khối lượng và năng lượng của nó.”
“Trước đây, tôi đã từng nhìn thấy một mẩu tin nói rằng có một nhà khoa học đã làm thực nghiệm và thấy rằng cơ thể của con người sẽ lập tức nhẹ hơn 21g ngay sau khi chết.”
“Đó chính là khối lượng của linh hồn, tuy nhiên, sau này cũng có một số người nói rằng chuyện này chỉ là một thí nghiệm được sắp xếp trước.”
“Điều tôi muốn nói ở đây là, cho dù hồn phách có khối lượng hay không thì sức mạnh ẩn chứa trong mỗi linh hồn là khác nhau.”
“Vì sao oán quỷ lại có thể hại người? Chính là bởi vì cảm xúc quá mức cực đoan của chúng nó khiến cho năng lượng của linh hồn mạnh mẽ hơn. Còn những người an hưởng tuổi già rồi qua đời thì không có vương vấn gì nên năng lượng của hồn phách cũng sẽ yếu hơn một chút.”
“Tuy nhiên, hồn phách của cậu bé này thì có thể nói là một trong những linh hồn có năng lượng yếu ớt nhất mà tôi từng nhìn thấy sau khi làm sứ giả câu hồn ở địa phủ nhiều năm như vậy.”
“Trước kia, tôi đã từng câu hồn những hồn phách tự sát vì bị trầm cảm, bị bệnh nặng không thể chữa trị được, hoặc những hồn phách chết đi khi thân thể không còn trọn vẹn, v.v…”
“Nhưng mà, tất cả những hồn thể rách nát đó vẫn còn ngưng tụ rõ nét hơn hồn phách của cậu bé này. Huống chi, cậu bé này không bị bệnh nặng cũng không bị tàn tật, nên chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
Hề Hải Hồng càng nói càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.
Thực ra, còn có một tình huống khiến năng lượng của hồn phách bị yếu đi. Đó là hồn phách bị hư hỏng, hoặc là bị xé ra một bộ phận.
Chuyện này khá phổ biến ở dưới Âm Tào Địa Phủ.
Một số con quỷ mạnh hơn, khi tu hành sẽ cắn nuốt các con quỷ nhỏ khác để tăng thêm lực lượng cho bản thân.
Bên bờ sông Tam Đồ thường xuyên có một số quỷ hồn chạy trốn được khỏi thủ đoạn tàn bạo của các con quỷ mạnh hơn, nhưng linh hồn của chúng nó đã bị xé nát, vất vưởng gần như sắp tan biến, nhìn rất đáng thương.
Tuy nhiên, trong đôi mắt đã mở ra linh giác của Hề Hải Hồng thì hồn phách của Tiểu Hằng vẫn hoàn chỉnh.
Chỉ là hồn thể của cậu bé rất yếu ớt, lực lượng cũng ít ỏi.
Hồn phách vẫn còn ở trong thể xác nhưng đã gần như trong suốt, mơ hồ sắp chuyển sang màu xám trắng.
Bà Hách không hiểu cái gì gọi là hồn phách chỉ còn một nửa. Trực giác của bà ấy cảm thấy chuyện này không phải là chuyện tốt lành gì nên đã vội vàng dò hỏi:
“Vậy, như vậy thì sẽ có nguy hiểm gì hay không? Thằng bé đã bị thứ gì làm hại hay sao?”
“Nguy hiểm thì chắc chắn là có rồi, cả đời này, cậu bé sẽ thường xuyên bị bệnh. Nếu trong lần luân hồi tiếp theo mà không nghĩ cách sửa chữa lại hồn phách thì khi đi đầu thai sang kiếp sau khẳng định sẽ có thân thể yếu ớt, hoặc sẽ bị dị dạng và tàn tật bẩm sinh.” Hề Hải Hồng nói.
Sắc mặt của bà Hách trắng bệch: “Sức khỏe của thằng bé quả thật đã càng ngày càng yếu hơn trong hai năm qua…”
Hề Hải Hồng tiếp tục nói: “Còn về phần có bị người nào hãm hại hay không thì tôi thật sự không rõ lắm.”
“Tình huống của cậu bé khá đặc thù. Tôi không biết loại thuật pháp nào có thể khiến cho khối lượng của hồn thể đột nhiên biến mất một nửa. Ngay cả là quỷ cũng khó có khả năng làm được. Quả thật rất ly kỳ…”
Đợi đến khi cô ấy biết được Tiểu Hằng bị chẩn đoán mắc bệnh “nhân cách phân liệt”, hơn nữa còn có thí sinh khác cho rằng nhân cách phân liệt này là một quỷ hồn thì cô ấy cũng hơi nhíu mày.
Sau khi quan sát thêm một lúc lâu, Hề Hải Hồng đã lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy có một âm hồn khác tồn tại trong cơ thể của cậu bé. Nếu như là bệnh tật thì thật sự xin lỗi, tôi bất lực.”
Bà Hách có hơi thất vọng, nhưng vẫn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với cô ấy.
Đại Lưu giơ microphone lên: “Thí sinh tiếp theo xuất hiện là thí sinh số 2 – Bạch Từ!”
Sau khi Hề Hải Hồng rời đi thì Tiểu Hằng vẫn luôn ngồi trong phòng chờ đã có chút mất kiên nhẫn.
Cậu bé mím môi hỏi: “Rốt cuộc mấy người còn có bao nhiêu thí sinh vậy? Khi nào mới có thể xem xong?”
“Còn có năm người…”
“Không thể để cho bọn họ cùng nhau xuất hiện để quan sát cho nhanh sao?”
Tiểu Hằng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Dù sao thì mấy người luôn tự xưng là người có khả năng thông linh, thầy pháp gì đó chỉ là giả vờ ở bề ngoài. Mấy người chỉ lừa gạt được những người lớn tuổi và mê tín dị đoan như mẹ tôi thôi.”
Tổ đạo diễn ở hậu trường đằng sau đã thương lượng một lúc và cảm thấy trạng thái cảm xúc của Tiểu Hằng không được ổn định lắm. Do đó, để rút ngắn lại thời gian thì bọn họ đã mời tất cả các thí sinh còn lại cùng xuất hiện luôn.
Nhưng khi thí sinh thứ ba là Bạch Từ xuất hiện thì ngay khi bước vào, anh ấy đã dừng tầm mắt trên người của bà Hách.
Sau khi quan sát một lúc thì anh ấy đã chậm rãi nói:
“Trong thân thể của vị phu nhân này có rất nhiều khí lạnh và ẩm ướt. Đầu gối của bà bị bệnh thấp khớp, đúng không? Mỗi khi thời tiết chuyển sang mưa dầm thì cơ thể của bà sẽ đau nhức và không thể ngủ yên được.”