Một ngày nọ, trên diễn đàn thường được các sinh viên dùng để tỏ tình của trường học xuất hiện một bài viết liên quan đến Triệu Hằng.
[Có ai quen biết đàn anh này không? Ngoại hình rất đẹp trai nhưng vẫn luôn đi một mình đến phòng tự học. Bản thân tôi là người độc thân từ trong bụng mẹ khi nhìn thấy anh ấy vài lần thì đã động lòng rồi.
Tuy nhiên, tôi thường xuyên nhìn thấy anh chàng đẹp trai đó luôn mang theo một cốc nước màu hồng, còn giữ chỗ bên cạnh trước nên còn tưởng rằng anh ấy đã là hoa có chủ, không dám đến bắt chuyện.
Về sau, tôi đã nhìn thấy anh ấy khá nhiều lần và lúc nào vị trí bên cạnh cũng không có ai ngồi cả. Lúc trước, tôi còn rất tò mò rằng có phải anh ấy không muốn yêu đương nên dùng cách này để ngăn chặn mấy người khác đến bắt chuyện hay không?
Bây giờ, tôi không còn tò mò nguyên nhân nữa, chỉ là muốn nói với người đàn anh này một tiếng là, có thể đừng chiếm chỗ như vậy hay không…
Số ghế trong phòng tự học vốn dĩ đã rất ít rồi, bây giờ lại là cuối kỳ nên có rất nhiều người không có chỗ để ngồi học. Lúc sau, tôi đã từng nhìn thấy có một nam sinh khác đến hỏi anh ấy vị trí này có người chưa thì đàn anh đó luôn nói rằng đã có người rồi.
Cho dù suy nghĩ của đàn anh đó là gì thì những sinh viên như chúng tôi chỉ là muốn có một chỗ ngồi để học tập mà thôi!!]
Ngay sau khi bài viết này được đăng lên thì hành động khác thường của Triệu Hằng đã thu hút sự chú ý của vô số sinh viên khác.
Không ít người bày tỏ rằng, nam sinh này hình như đi đến đâu cũng chiếm hai vị trí.
Cũng có một sinh viên trả lời: [Rụt rè nói một câu, tôi còn khá sợ đàn anh này. Mọi người không biết đâu, mỗi lần anh ấy nói câu “chỗ này có người rồi” thì biểu cảm trên khuôn mặt thực sự rất nghiêm túc. Dường như anh ấy thật sự cảm thấy bên cạnh mình có người!!]
[!! Tầng trên cũng cảm thấy thế à?! Mẹ nó, lần trước tôi ở căn tin đã nhìn thấy đàn anh này đi một mình nhưng mua hai suất cơm, một suất khác đặt ở chỗ ngồi đối diện vẫn luôn không hề động vào. Cảnh tượng đó khiến cho một người đàn ông như tôi đang ở giữa trưa mà bị dọa sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh!]
Chẳng bao lâu sau, chuyện này và cái tên Triệu Hằng đã lan truyền khắp trường học.
Có một số sinh viên to gan đã đến hỏi thẳng Triệu Hằng và bản thân cậu ấy cũng thừa nhận rằng bên cạnh mình quả thật có một “người” mà không ai nhìn thấy được.
Thậm chí, ngay cả giới tính, tên tuổi của “người” này cũng đã lan truyền rộng rãi trong quần thể sinh viên và một thời gian sau đã truyền đến tai của các giáo viên.
Giáo viên chủ nhiệm của Triệu Hằng đã gọi cậu ấy đến văn phòng, uyển chuyển nói rằng cậu ấy không nên nói như vậy.
Kết quả, Triệu Hằng còn vô cùng nghiêm túc và kiên trì nói rằng Triệu Hân đang ở ngay bên cạnh mình, khiến cho giáo viên chủ nhiệm cảm thấy rét lạnh cả người.
Nhà trường lo lắng đến tình trạng bệnh của Triệu Hằng nên không dám sử dụng giọng điệu quá cứng rắn để phê bình hay ngăn cấm.
Bây giờ, bọn họ vô cùng hối hận rằng lúc trước đã cảm thấy bệnh tình của Triệu Hằng khá ổn định và xem xét đến chuyện đối xử bình đẳng trong giáo dục nên đã chấp nhận tuyển cậu ấy vào trường.
Chuyện về Triệu Hằng đã trở thành một câu chuyện huyền thoại lan truyền bên trong khuôn viên trường.
Ngay cả những người bạn cùng ký túc xá với Triệu Hằng cũng bắt đầu dần dần quen với việc trong ký túc xá còn có một “người” tồn tại.
Vốn dĩ, tất cả những người bạn cùng phòng đó đều đang chiều theo bệnh tình của Triệu Hằng, trong lòng bọn họ còn có cảm giác đang chơi trò diễn kịch với cậu ấy.
Tuy nhiên, hơn nửa năm sau, cảm giác kỳ quái của bọn họ càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Khi đó, Triệu Hằng đã hoàn toàn đắm chìm vào chuyện người “chị gái” kia.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không có cách nào với cậu ấy.
Triệu Hằng đã đặt một tấm bảng gỗ màu nâu trên bàn học ở ký túc xá, bên trên viết tên “Triệu Hân”. Có đôi khi, cậu ấy còn đi mua một ít trứng gà sống ở căn tin và đặt trước tấm bảng gỗ đó.
Khi những người bạn cùng phòng nói chuyện riêng với nhau thì bọn họ cảm thấy tấm bảng gỗ kia giống như một… phiên bản đơn giản của bia mộ vậy.
Hành vi của Triệu Hằng dường như đang thật sự cung phụng hương khói cho người tên “Triệu Hân” kia.
Có đôi khi, cậu ấy thậm chí còn không coi ai ra gì và thì thầm nói chuyện với không khí xung quanh, giống như đang trò chuyện với người chị gái kia vậy.
Những người bạn cùng ký túc xá cố gắng coi như không nhìn thấy, dù sao thì chuyện kia cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ.
Ngoại trừ việc mặc kệ mọi người xung quanh, thì Triệu Hằng cũng không công kích người khác nên những người bạn cùng phòng vẫn có thể tiếp tục chung sống cùng cậu ấy.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, khi tắm rửa ở ký túc xá, thay quần áo hoặc làm một số việc khác thì không hiểu sao, bọn họ luôn có cảm giác bị người nào đó theo dõi.
Vào một đêm nọ, nam sinh ngủ ở giường đối diện với Triệu Hằng thức dậy giữa đêm để đi vệ sinh.
Khi anh ấy mơ màng ngồi dậy và muốn xuống giường thì đã bị một bóng dáng khiến cho hoảng sợ hét lớn.
Sau khi tiếng hét kia đánh thức những người khác thì bọn họ thấy khuôn mặt của nam sinh kia trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.