Ngày hôm sau, người đó đã nói với hai người bạn cùng phòng còn lại rằng vào tối hôm qua, bản thân anh ấy đã nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ trong ký túc xá.
Vị trí xuất hiện bóng dáng đó ở ngay gần bàn học của Triệu Hằng, đối diện với tấm bảng gỗ kia!
Anh ấy còn kiên trì rằng bản thân tuyệt đối không có khả năng nhìn nhầm, còn mô tả đại khái được hình dáng của người phụ nữ kia. Sau đó, người bạn kia nói rằng không dám ở lại phòng ký túc xá này nữa, chuẩn bị ra ngoài thuê một căn phòng khác để ở tạm.
Hai người bạn cùng phòng khác cũng cảm thấy không thể chịu đựng thêm được. Ba người đã cùng nhau đi tìm nhà trường, mạnh mẽ yêu cầu đổi Triệu Hằng ra ngoài.
Khi đó, đã là học kỳ thứ hai của năm ba đại học.
Bà Hách đã nhiều lần nhận được điện thoại từ phía trường học và cũng dẫn Triệu Hằng đi tái khám ở bệnh viện vài lần.
Bác sĩ nói rằng tình trạng tinh thần, thậm chí là tâm lý của Triệu Hằng đều rất ổn định, ngay cả bệnh trầm cảm cũng đã có xu hướng đỡ hơn, nên theo lý thuyết thì không nên xuất hiện tình hình như vậy.
Tuy nhiên, Triệu Hằng đã xuất hiện tình trạng bị ảo giác vô cùng nghiêm trọng. Cậu ấy tưởng tượng nhân cách thứ hai đã đi ra khỏi thân thể của mình và biến thành một “người” độc lập luôn đi theo bên cạnh cậu ấy.
Triệu Hằng đã uống vài đơn thuốc nhưng tình hình cũng không thuyên giảm.
Giáo viên chủ nhiệm cũng uyển chuyển bày tỏ, trong lớp không có ai muốn ở chung với Triệu Hằng và những hành động kỳ lạ công khai của cậu ấy cũng đã gây ra ảnh hưởng không tốt trong trường học.
Không còn cách nào khác, bà Hách đành phải làm thủ tục nghỉ học tạm thời cho con trai.
Sau khi trở về nhà, sức khỏe và trạng thái tinh thần của Triệu Hằng càng ngày càng kém hơn, thậm chí còn thường xuyên bị bóng đè đến mất ngủ.
Có một lần, bà Hách nghe thấy tiếng nỉ non của Triệu Hằng khi đang ngủ nên đã lại gần giường ngủ của cậu bé, định giúp con trai lau mồ hôi và đắp chăn.
Ai ngờ được rằng, Triệu Hằng đột nhiên mở to hai mắt, dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn bà ấy. Cho đến tận bây giờ, bà ấy vẫn chưa thể nào quên được ánh mắt rợn người đó. Ánh mắt đó khác hẳn “Triệu Hân” dịu dàng, lương thiện lúc trước.
Bà Hách cảm thấy vô cùng sợ hãi và cũng ở thời điểm đó, bà ấy mới xác định được những biến đổi xảy ra với con trai nhà mình là bất thường.
Khoa học không thể giải thích được chuyện này nữa.
Không bao lâu sau, bà ấy đã viết thư cầu cứu gửi đến tổ sản xuất chương trình.
Khuôn mặt của bà Hách hiện lên vẻ mệt mỏi: “Tôi đến nơi này là bởi vì muốn biết rốt cuộc cô bé kia là thứ gì, là một nhân cách của Tiểu Hằng hay là quỷ hồn. Tôi không hề muốn truy cứu trách nhiệm hay gì cả.”
“Nếu là quỷ hồn thì tôi sẽ mời người đến siêu độ nó. Nếu không phải thì tôi sẽ tiếp tục dẫn Tiểu Hằng đến bệnh viện để khám bệnh.”
“Cô bé kia đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và các mối quan hệ xung quanh thằng bé. Tôi không thể để cô bé đó tiếp tục quấn lấy Tiểu Hằng được nữa.”
Khi được hỏi về phương pháp giải quyết thì Hòa Mị Đồ đã nói:
“Bản thân bạn nam này phải sinh ra sự chống cự thì thân thể của cậu ấy mới có thể bài xích hồn phách sống nhờ kia. Nếu không, cứ dùng biện pháp mạnh để cưỡng chế xua đuổi thì cũng sẽ làm tổn thương đến thân thể của cậu ấy.”
Bà Hách nghe vậy thì lập tức nhìn về phía con trai nhà mình với vẻ mặt kỳ vọng.
Triệu Hằng lại tỏ ra vô cùng kiên định: “Tôi không tin.”
“Cho dù chị Hân có thật sự là một con quỷ thì chị ấy cũng là quỷ tốt. Chị ấy đã bảo vệ tôi bao nhiêu năm như vậy thì tại sao tôi lại tin tưởng những lời từ mấy người chỉ vừa mới gặp mấy phút trước chứ?”
Hòa Mị Đồ cười lạnh: “Vậy thì tùy cậu, chuyện này tôi không giải quyết được, mấy người mời cao nhân khác đi!”
Nói xong, anh ấy vung tay áo lên rồi rời khỏi khu vực phòng chờ.
Tuân Dĩ Khuynh đã bước vào trong phòng khi bầu không khí đang xấu hổ như vậy.
Ông ta cũng giống các huyền sư đằng trước, nhìn ra được sự khác thường trên thân thể của Triệu Hằng.
Đại Lưu nói cho ông ta nghe về chuyện Hòa Mị Đồ đã chỉ ra và hỏi: “Thí sinh Tuân Dĩ Khuynh cảm thấy có khả năng xảy ra loại chuyện này không?”
“Đương nhiên có thể rồi.” Tuân Dĩ Khuynh có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Ý tưởng lập một tấm bảng gỗ là của ai vậy? Là nhân cách thứ hai kia bảo cậu làm vậy sao?”
Triệu Hằng không phủ nhận.
“Tôi tò mò rằng tại sao bạn lại khăng khăng nói rằng cô gái kia ở ngay bên cạnh mình vậy? Cũng là yêu cầu của {nhân cách} kia, đúng không?”
Nhìn vẻ mặt của nam sinh thì Tuân Dĩ Khuynh cũng hiểu rõ rồi: “Chỉ dựa vào những điều này thì tôi có một phán đoán không được tốt lắm. Bởi vì tôi có lẽ đã biết đại khái được {nhân cách} kia muốn làm cái gì.”
“Lúc đầu, quả thật nó không giống như những âm hồn bình thường, không muốn chiếm đoạt thân thể của Triệu Hằng. Bằng không, qua bao nhiêu năm như vậy thì Triệu Hằng đã sớm bị âm hồn kia cắn nuốt rồi.”
“Chắc hẳn nó muốn dùng thân thể của Triệu Hằng để làm ván cầu, tạm thời sống nhờ ở trong đó và thực hiện kế hoạch biến thành một loại khác, tách biệt hẳn ra khỏi phạm vi người – quỷ. Đó là {linh}.”
“Tôi lấy một ví dụ: Ngôn Linh.”