Con người có vị trí đứng đầu trong sáu cõi luân hồi, lời nói ra cũng có sức mạnh nhất định.
Những lời đồn thổi, hãm hại người khác sẽ biến thành “một vũ khí thật sự” ép chết người khác.
Giống như các nhân vật nổi tiếng “Võ Đại Lang” và “Phan Kim Liên”, từ xưa đến nay, trong lòng của đa số mọi người thì hình tượng của hai nhân vật đó vô cùng xấu xí và thấp kém.
Nếu ngôn ngữ tụ tập lại trong hư vô thì sẽ có thể bịa đặt ra một linh thể vốn dĩ không hề tồn tại trên thế giới này. Ở một quốc gia khác đã từng xuất hiện một Ngôn Linh gây chấn động toàn bộ giới huyền học.
Tuân Dĩ Khuynh có một suy đoán.
“Nhân cách” kia để cho Triệu Hằng đi rêu rao khắp nơi và luôn khẳng định sự tồn tại của nó, thậm chí còn cung phụng hương khói cho nó, phát triển đến mức toàn bộ sinh viên và giáo viên trong trường đều biết đến “người” luôn ở bên cạnh cậu ấy.
Tất cả là vì muốn mượn miệng của Triệu Hằng để bịa đặt ra một “Triệu Hân”.
Đến lúc đó, nó sẽ không còn là một quỷ hồn nữa, cũng sẽ không chịu sự quản lý hay ràng buộc từ địa phủ.
Chờ đến khi sức mạnh của linh thể cường đại hơn thì nó thậm chí có thể ngưng tụ ra một thân thể thật mà mọi người xung quanh có thể nhìn thấy. Nó sẽ không sợ ánh sáng mặt trời, có thể cảm nhận được nhiệt độ và hương vị, còn có thể có năng lực đặc biệt khác.
Từ suy đoán này thì Tuân Dĩ Khuynh cảm thấy tham vọng của “nhân cách” này cực kỳ lớn.
Tuân Dĩ Khuynh: “Rốt cuộc nó là người hay là quỷ thì chúng ta thí nghiệm một chút là biết thôi.”
Ông ta lấy ra một lá bùa từ trong lồng ngực, bắt đầu niệm chú và dùng sức phất cao lá bùa lên trên không. Một ngọn lửa màu xanh lam nhàn nhạt đột nhiên bốc lên từ lá bùa đó khiến tất cả mọi người ở đây giật nảy mình.
Tuân Dĩ Khuynh dùng đầu ngón tay kẹp lá bùa đã sắp cháy hết đi đến gần Triệu Hằng.
Khi ông ta vừa đến gần thì Triệu Hằng đã cảm thấy có luồng khí nóng rực ập thẳng vào mặt khiến cậu ấy như bị lửa nướng. Triệu Hằng lập tức biến sắc, nhịn không được lùi về phía sau một vài bước, khiếp sợ nói: “Ông làm gì vậy?!”
“Có cảm thấy nóng không?”
“Đương nhiên!”
Ngọn lửa cắn nuốt hết lá bùa để lại một nhúm tro bụi ở đầu ngón tay của Tuân Dĩ Khuynh. Tuy tay của ông ấy tiếp xúc trực tiếp với ngọn lửa nhưng vẻ mặt của Tuân Dĩ Khuynh lại vô cùng tự nhiên, khiến cho các khán giả theo dõi livestream phải hô to thần kỳ.
Nghe thấy Triệu Hằng nói nóng thì ông ta cười nhạo một tiếng: “Còn cần nói nữa sao? Rõ ràng cậu đã bị quỷ hồn xâm chiếm thân thể rồi. Trong mấy người có ai tiến lên sờ ngón tay của tôi một chút đi.”
Ông ta vươn tay ra để bà Hách và Đại Lưu cùng chạm vào đầu ngón tay dùng để kẹp trực tiếp lá bùa vừa thiêu đốt kia thì cả hai người đều cùng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Lạnh mà?!”
Đúng vậy, đầu ngón tay của Tuân Dĩ Khuynh hoàn toàn không có cảm giác nóng bỏng gì cả, trái lại, nhiệt độ ở đó còn có vẻ thấp hơn nhiệt độ cơ thể của người bình thường.
Ông ta giải thích rằng bùa chú kia là một bí pháp của Đạo Môn, bên trong cất chứa Minh Hỏa của địa phủ. Ngọn lửa này không có nguy hiểm gì đối với những người sống trên cõi Dương nhưng có thể đốt cháy quỷ hồn thành tro bụi!
Triệu Hằng cảm thấy có sự nóng bỏng bất thường thì chắc chắn thân thể của cậu ấy đã xảy ra vấn đề.
Chẳng qua, bây giờ Triệu Hằng và âm hồn kia đã sớm dung hòa như một thể thống nhất nên nếu dùng Minh Hỏa để đốt thì bản thân cậu ấy cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Huống chi, loại phù chú bí thuật này cực kỳ quý giá nên Tuân Dĩ Khuynh cũng không có nhiều.
Vừa rồi khi sử dụng một tờ kia đã khiến ông ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều tin rằng, Triệu Hân chính là một quỷ hồn.
Thấy bà Hách cực kỳ lo lắng thì Tuân Dĩ Khuynh đã nói ra suy đoán và phát hiện của mình.
“Thật ra, tôi lại cho rằng âm hồn này không nhất định có ác ý với Triệu Hằng. Dù sao, từ mười mấy năm trước thì cậu ấy vẫn sống khỏe mạnh đến tận bây giờ. Chắc hẳn ban đầu nó cũng không phải muốn chiếm đoạt cơ thể của cậu ấy mà là muốn tạo ra một linh thể…”
“Tôi không biết tình huống bây giờ của nó đang như thế nào. Nếu nó đột nhiên gây tổn thương đến Triệu Hằng thì chắc hẳn đã bị chuyện gì đó kích thích.”
“Tuy nhiên, cho dù nó vô hại nhưng tốt nhất vẫn không nên để nó tiếp tục ở lại trong cơ thể nữa. Một cơ thể có Âm – Dương cộng sinh thì rốt cuộc sẽ gây ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Những lời này quả thật đã trấn an được cảm xúc của bà Hách.
Bà ấy không khỏi nghĩ đến “Triệu Hân” ở trong quá khứ.
Bọn họ thậm chí đã từng chung sống dưới một mái nhà, trò chuyện và tán gẫu vui vẻ.
Có đôi lúc, khi bà ấy thức dậy giữa chừng thì còn có thể nhìn thấy cô bé kia giúp bà ấy gấp quần áo, âm thầm làm việc nhà và xoa bóp hai bả vai mỏi nhừ của bà ấy.
Vào thời điểm đó, bà Hách còn nghĩ thầm trong lòng: “Nếu mình thật sự có một đứa con gái như vậy thì tốt biết bao.”
Có lẽ bà ấy nên tìm một cơ hội để nói chuyện trực tiếp với Triệu Hân mới được?