Daisy: “Anh hùng nhỏ bé này đã đứng lên đấu tranh bảo vệ mẹ mình! Khi đó, cậu bé còn nhỏ tuổi như vậy mà!”
Những lời mà cô ấy nói ra mang theo sự ngạc nhiên và tôn trọng. Tuy nhiên, sau khi thốt ra những lời đó thì cô ấy phát hiện có một sự im lặng bao trùm toàn bộ phòng chờ.
Vẻ mặt của bà Hách và Triệu Hằng vô cùng kỳ quái, một người thì luống cuống chân tay, không biết phải nói cái gì, còn một người thì có biểu cảm sửng sốt.
Sau một lúc lâu, vẻ mặt của Triệu Hằng khá phức tạp, khàn giọng hỏi: “Lúc đó là… tôi đã đâm ông ta sao?”
[?? Mẹ kiếp, đây là bước ngoặt bất ngờ gì vậy?]
[Nói cách khác thì hai mẹ con bọn họ đã gặp phải một người chồng, người cha bạo lực. Người đàn ông kia không muốn ly hôn, là do đứa trẻ đâm ông ta một dao nên sau đó mới có thể tách ra được… Không đúng, không đúng, chắc hẳn là nhân cách thứ hai của cậu ấy làm việc này. Rõ ràng Triệu Hằng không hề nhớ gì về chuyện này cả! Bà mẹ kia có phải đã che giấu chân tướng vào lúc đó hay không?]
[Trời… Bây giờ tôi lại cảm thấy bất kể Triệu Hân kia là người hay là quỷ thì quả thật cô gái đó không phải là người xấu. Ít nhất thì cô ấy đã giúp hai mẹ con này thoát khỏi bể khổ.]
[Lúc đó chắc đứa trẻ mới khoảng sáu, bảy tuổi thôi! Phải sử dụng bao nhiêu sức lực thì mới có thể… Mẹ nó, thằng nhóc này từ nhỏ đã là một người tàn nhẫn rồi.]
So với sự thảo luận ồn ào ở khu vực bình luận trong phòng livestream thì bầu không khí tại phòng chờ lại hoàn toàn yên tĩnh.
Daisy cảm thấy hình như bản thân đã nói gì đó sai rồi nên vẻ mặt cũng hiện lên sự bối rối và xin lỗi.
Sự thật cũng giống hệt như những gì cư dân mạng đã suy đoán. Khi đó, người đâm nhát dao kia không phải là bà Hách mà là cậu bé Triệu Hằng, lúc đó mới khoảng sáu tuổi rưỡi.
Nói chính xác thì là nhân cách thứ hai được phân liệt ra trong thời gian dài chịu đựng áp lực của cậu ấy: “Triệu Hân”.
Chẳng qua lúc đó cậu bé còn rất nhỏ, một nhát dao kia cũng không đâm vào chỗ trí mạng, chỉ là thật sự đã khiến cho người cha ruột của cậu bé phải chịu đựng một chút đau khổ.
Sau khi bị đâm, người đàn ông bạo lực gia đình kia quay đầu lại nhìn cậu bé với ánh mắt không thể tin nổi thì lại đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt và vô cùng bình tĩnh của nhân cách thứ hai. Chuyện này khiến ông ta vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì ông ta là người bắt đầu tác động bạo lực trước và Triệu Hằng lúc đó cũng còn quá nhỏ, hơn nữa cậu bé còn bị chẩn đoán mắc căn bệnh nhân cách phân liệt nên chuyện này không thể xử lý bằng pháp luật.
Cuối cùng, ông ta cũng đồng ý ly hôn với bà Hách nhưng với một lý do rất nực cười:
“Mẹ nó, mày đã sinh cho nhà họ Triệu một con quái vật! Một kẻ giết người! Thằng nhóc súc sinh kia không phải là dòng dõi của nhà họ Triệu. Mày không ly hôn thì tao cũng sẽ đuổi bọn mày cút ra ngoài. Chờ mà xem, thằng nhóc này về sau chắc chắn sẽ là một tên tội phạm!”
Lời nói của ông ta khiến cho bà Hách vô cùng tức giận, đồng thời bà ấy cũng lo lắng rằng nếu để cho con trai biết chân tướng sự việc thì sẽ khiến cậu bé tự nghi ngờ bản thân mình.
Bởi vì Tiểu Hằng nhỏ bé không có đoạn ký ức khi nhân cách thứ hai kia ra tay nên bà Hách cũng dứt khoát che giấu mọi chuyện luôn.
Sau khi lớn lên thì Triệu Hằng vẫn luôn có một chút cố chấp muốn biết về nguyên nhân bà ấy ly hôn thành công.
Thấy không còn cách nào lừa gạt được con trai thì bà Hách đã kể lại câu chuyện đó, nhưng mà, người ra tay đâm nhát dao kia đã từ con trai biến thành bà ấy.
Triệu Hằng cười khổ một tiếng: “Khó trách mẹ làm ông ta bị thương mà tên súc sinh kia lại không đi kiện mẹ. Hóa ra là như vậy…Chuyện này là do chị Hân làm, đúng không?”
Bà Hách không biết nên nói gì cả, hai hốc mắt đã đỏ bừng.
Triệu Hằng nhìn về phía Daisy: “Không phải cô còn muốn xem tiếp sao, tiếp tục đi.”
“Này…” Daisy do dự một lát, cuối cùng vẫn hơi lúng túng nắm lấy bàn tay của Triệu Hằng.
Ngay sau khi bắt đầu cảm nhận năng lượng trên người của nam sinh này thì Daisy đã cảm thấy không quá thoải mái.
“Năng lượng của bạn có hơi ảm đạm và u ám, không phải rất khỏe mạnh. Tôi có thể cảm giác được trong lòng của bạn có một lỗ hổng lớn, đó là những tổn thương gây ra từ thời thơ ấu chưa bao giờ biến mất cả.”
“Nó giống như một khối u ác tính luôn sinh trưởng ở nơi đó khiến bạn thường xuyên cảm thấy khó chịu và trầm cảm.”
Năng lượng trên người của Triệu Hằng quá đặc biệt, khiến cho Daisy cũng có chút bối rối:
“Nhưng đôi khi bạn lại rất bình tĩnh và dịu dàng… Thậm chí còn có thể nói là chín chắn và trưởng thành. Dường như có hai người hoàn toàn khác nhau trong cơ thể của bạn vậy?”
Đại Lưu đứng ở bên cạnh liên tục gật đầu.
Cậu bé đã kiên định tin rằng trong thân thể của mình còn có một người chị gái thì chẳng phải là hai người hoàn toàn khác nhau hay sao.
Daisy: “Sự thay đổi này thường xuyên xuất hiện sau khi xảy ra sự kiện kia. Thân thể của bạn như bị chia cắt thành hai nửa, một nửa là một đứa trẻ, còn nửa kia là một người trưởng thành.”
“Tuy nhiên, quá trình biến hóa này cũng không có gì xấu cả. Đó là quá trình tự chữa lành của bản thân bạn. Chắc hẳn bạn đã sinh ra một nhân cách mới, đúng không?”
Bà Hách: “!!”
Khán giả: “!!”