[Daisy nói rằng Triệu Hằng là người mắc bệnh nhân cách phân liệt kìa! Thôi xong rồi, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi nữa. Chẳng lẽ nhân cách được phân liệt ra còn có thể biến thành quỷ sao??]
Daisy: “… Bạn lại đang nằm mơ và cảm thấy vô cùng sợ hãi thì phải? Tôi có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của bạn, tuy nhiên, bạn đang được người nào đó lôi kéo chạy về phía trước. Bạn đã nhìn thấy gì ở trong giấc mơ vậy?”
Cô ấy cẩn thận đi theo dòng hồi tưởng và cố gắng tiếp cận sâu hơn tâm trí của Triệu Hằng.
Cuối cùng, Daisy đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở trong giấc mơ của cậu ấy.
Cô ấy nhìn thấy Triệu Hằng, à không, phải là Triệu Hằng khi còn nhỏ tuổi đang bị một người kéo tay, điên cuồng chạy trốn.
Từ góc nhìn thoáng qua thì cô ấy có thể nhìn ra được đó là một cô gái có mái tóc dài đang quay lưng về phía Triệu Hằng và liên tục nói: “Chạy đi, ông ta đang tìm em.”
Daisy “quay đầu” lại, mượn đôi mắt của Triệu Hằng ở trong giấc mơ và nhìn thấy một người đàn ông đang đuổi theo bọn họ cách đó không xa.
Khuôn mặt kia rõ ràng là người cha ruột đã bị Triệu Hằng đâm một nhát dao mà?
Daisy: “Chuyện này, rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng nhẽ bạn có ba nhân cách: bạn, một cô gái và người cha ruột của bạn sao?!”
Ba hình ảnh trong mơ đều cực kỳ rõ ràng, tuyệt đối không phải là một cơn ác mộng bình thường.
Sắc mặt của Triệu Hằng trắng bệch và cứng đờ, một lúc lâu sau thì cậu ấy mới chậm rãi gật đầu, thừa nhận.
“Đúng vậy… Đại khái khoảng vào học kỳ thứ hai khi tôi học lớp 12 thì tình trạng bệnh của tôi đã trở nên nặng hơn. Tôi đã phân liệt ra một nhân cách mới…”
“Nhân cách thứ ba kia chính là tên súc sinh năm đó đã bạo hành tôi và mẹ tôi!” Triệu Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi Triệu Hằng nói ra những lời này thì đừng nói đến các khán giả đang xem livestream, ngay cả mẹ ruột của cậu ấy là bà Hách cũng cực kỳ bàng hoàng và khiếp sợ, nghẹn ngào hô lên:
“Tại sao lại có thể như vậy?! Chuyện này xảy ra từ lúc nào? Vì sao con lại không nói cho mẹ biết?”
Triệu Hằng bĩu môi nói: “Dù sao con có nói ra thì cũng chỉ là đi khám bệnh, kê đơn rồi uống thuốc mà thôi. Cho dù uống hay không uống thì ông ta cũng không thể thực sự gây hại gì cho con cả.”
“Dưới sự trợ giúp của chị Hân thì con đã giải quyết ông ta xong xuôi, cũng coi như là con đã tự chữa cho mình rồi.”
Lượng thông tin trong lời nói của cậu ấy thật sự quá nhiều khiến cho bà Hách vô cùng lo lắng, liên tục truy hỏi thêm thì mới biết được toàn bộ sự việc.
Sau khi nhân cách phân liệt ra thì Triệu Hằng và nhân cách thứ hai của cậu ấy cũng biết về sự tồn tại của nhau.
Cậu ấy chưa bao giờ gặp Triệu Hân, cũng không biết người chị gái dịu dàng luôn giúp đỡ cậu bé rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.
Sự giao lưu giữa bọn họ chủ yếu dựa vào việc viết nhật ký.
Mỗi lần Triệu Hằng tỉnh táo lại sẽ mở cuốn sổ nhật ký ra, bên trong là nét chữ mạnh mẽ của Triệu Hân, khác hoàn toàn nét chữ của cậu ấy, ghi lại toàn bộ mọi chuyện cô ấy đã làm trong khoảng thời gian chuyển đổi nhân cách.
Cô ấy đã gặp ai, làm chuyện gì, có việc gì cần làm tiếp, v.v… Tất cả đều là những chuyện vụn vặt hàng ngày.
Phương thức trao đổi này bắt đầu từ năm Triệu Hằng khoảng tám, chín tuổi và vẫn liên tục kéo dài đến năm cậu ấy tốt nghiệp cấp ba – cũng chính là thời điểm nhân cách thứ ba của cậu ấy bắt đầu xuất hiện.
Bốn năm trước, Triệu Hằng vẫn còn là một học sinh chuẩn bị ôn thi vào đại học.
Bởi vì bệnh tình đặc biệt của Triệu Hằng, hơn nữa các học sinh trong trường đều biết về tình huống của cậu ấy nên đã có một số học sinh xấu, thích bắt nạt người khác, cố tình bắt chước bộ dạng sau khi chuyển đổi nhân cách của cậu ấy để trêu chọc.
Cộng thêm áp lực thi cử dồn dập khiến cho thể xác và tinh thần của Triệu Hằng không được tốt lắm. Cậu ấy thường xuyên mất ngủ và suy sụp tinh thần khiến cho tần suất nhân cách bị chuyển đổi khá thường xuyên.
Vào một buổi tối nọ, Triệu Hằng đã mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, cậu ấy thấy thế giới ý thức của mình đã biến thành một ngôi nhà nhỏ.
Đây là nơi mà cậu ấy vô cùng quen thuộc. Mỗi lần cảm xúc của cậu ấy bị suy sụp thì bản thân sẽ tự động mở ra cơ chế tự bảo vệ. Cậu ấy sẽ đi đến căn phòng này và ngây ngốc một mình trong một khoảng thời gian.
Trong lúc đó, người tiếp quản cơ thể của cậu ấy chính là Triệu Hân.
Trong giấc mơ kia, ngôi nhà đó đã bị bao phủ bởi một màn sương lạnh băng và dày đặc. Khi Triệu Hằng tiến lại gần cửa sổ ngôi nhà đó và nhìn vào trong thì thấy một cảnh tượng khiến mạch máu toàn thân cậu ấy đông cứng lại.
Có một người xa lạ đang ở trong “ngôi nhà” của cậu ấy.
Cậu ấy thấy khuôn mặt của người này rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ nổi ra đó là ai.
Đó là một thanh niên nam, khuôn mặt vuông vắn, sống mũi cao, có đôi mắt hơi giống với cậu ấy. Ngoại hình của người này cũng không hề xấu xí hay đáng sợ nhưng lại khiến cho Triệu Hằng run rẩy cả người.