Vẻ mặt của Triệu Hằng hơi sững sờ, một lúc lâu sau mới mím môi tránh đi đề tài này: “Không phải, đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Người ta vốn dĩ không thích tôi.”
Cố Chi Tang: “?”
“Không đúng, hai người các bạn là chính duyên của nhau. Tôi có thể cảm giác được bạn có khá nhiều cảm tình đối với cô ấy và cô gái bên kia cũng không cắt đứt kết nối với bạn. Điều này chứng tỏ cô ấy vẫn còn tình cảm với bạn.”
Triệu Hằng ngẩng đầu, vội vàng truy hỏi: “Cô, cô nói thật sao? Cô ấy vẫn còn thích tôi à?”
“Theo biểu hiện trên đường nhân duyên của bạn thì đúng là như vậy.”
“Vậy, tại sao cô ấy…”
Sau khi do dự một lúc, Triệu Hằng vẫn quyết định sẽ nói ra hết mọi chuyện:
“Là như thế này. Mọi người cũng biết rồi, khi ở trong trường học thì tôi chỉ thích ngồi một mình thôi. Đến đầu năm ba đại học thì cô gái kia đã tiến đến bắt chuyện với tôi…”
Nữ sinh kia là sinh viên năm nhất, mới vào trường, có tính cách hướng ngoại và hoạt bát. Lúc đầu, Triệu Hằng còn rất ghét cô ấy, nhiều lần trưng ra vẻ mặt lạnh lùng và bảo cô ấy đừng đến làm phiền mình nữa.
Tuy nhiên, cô gái đó không hề bỏ cuộc, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trong lớp học theo thời khóa biểu của cậu ấy. Khi cô ấy biết Triệu Hằng bị bệnh thì còn mua thuốc cho cậu ấy…
Tình trạng như vậy cứ tiếp diễn trong khoảng hai, ba tháng.
Sau đó, thái độ của Triệu Hằng đối với cô ấy đã mềm mỏng hơn nhiều.
Đến nửa sau của học kỳ, thậm chí Triệu Hằng còn chủ động chờ nữ sinh kia tan học, cùng cô ấy đi mua sắm cũng như ghi nhớ tất cả sở thích và các thói quen nhỏ của cô ấy.
Sở dĩ Triệu Hằng vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của cô gái kia là bởi vì cậu ấy sợ rằng nữ sinh đó sẽ không chấp nhận được căn bệnh của mình. Cậu ấy cũng sợ rằng, về sau, cậu ấy sẽ phân liệt ra một nhân cách mới và có khả năng gây tổn thương đến cô ấy.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận một sự thật là nữ sinh kia đã khiến cậu ấy cảm thấy rất ấm áp.
Đúng lúc này, cô gái đó đã nói với Triệu Hằng rằng cô ấy hiểu rõ tất cả băn khoăn của cậu ấy. Cô ấy nói thẳng không cảm thấy sợ hãi và có thể chấp nhận tất cả.
Lúc đó, nữ sinh kia chỉ biết về sự tồn tại của “Triệu Hân” nhưng không biết câu chuyện đằng sau và không dám hỏi sâu thêm.
Cô ấy nghĩ rằng “Triệu Hân” là một ảo ảnh do Triệu Hằng tưởng tượng ra do có áp lực cuộc sống quá lớn, hoặc là quá cô đơn, cũng có thể là bóng dáng bạn gái cũ đã qua đời hay chia tay gì đó.
Một ngày nọ, cô gái kia đã nói với cậu ấy: “Anh có đồng ý chấp nhận em không? Về sau, chúng ta sẽ cùng nhau đi căn tin, đi thư viện, có lẽ trong tương lai còn có thể cùng nhau xây dựng một gia đình.”
“Triệu Hằng, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh. Anh không cần phải tưởng tượng ra một hình ảnh hư ảo để gửi gắm cảm xúc của mình nữa.”
Có thể nói rằng, Triệu Hằng đã hoàn toàn thất thủ trước cô gái đó.
Như nữ sinh kia đã nói, tuy rằng cậu ấy kiên trì nói với mọi người rằng người chị gái của mình thật sự tồn tại, nhưng những người khác không thể nhìn thấy chị ấy nên ai cũng cho rằng lời nói của cậu ấy là sự hoang tưởng.
Hơn nữa, càng ngày cậu ấy càng cảm thấy “Triệu Hân” đã thay đổi. Chị ấy không còn là người chị dịu dàng, hiền lành, luôn bảo vệ cậu ấy như trước đây.
Cuối cùng, khi Triệu Hằng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm sẽ đồng ý lời tỏ tình của nữ sinh kia thì lại nghe bạn cùng phòng của cô ấy nói rằng nữ sinh kia đã gặp tai nạn khi đi ra ngoài.
Cô ấy đã bị ngã từ cầu thang ở một khu vực bên ngoài trường, bị gãy chân và được đưa đến bệnh viện. Không bao lâu sau, gia đình của nữ sinh kia đã đến đón cô ấy về nhà.
Triệu Hằng rất lo lắng về tình trạng của cô ấy nên đã gửi tin nhắn hỏi thăm nhưng nữ sinh kia chỉ đọc nhưng không trả lời lại.
Triệu Hằng vốn dĩ là một người có tâm tư nhạy cảm nên có thể cảm nhận được cô gái kia đã đột nhiên thay đổi thành một người khác, thu lại tất cả sự nhiệt tình ban đầu và bắt đầu trốn tránh cậu ấy.
Triệu Hằng cười khổ một tiếng rồi nói: “Có thể cô ấy đã chán ngấy tính cách chậm chạp, lo trước lo sau của tôi nên đã hối hận rồi…”
Cố Chi Tang có trực giác rằng chuyện này không ổn lắm, cô nhíu mày hỏi: “Bạn có ảnh chụp của nữ sinh kia không? Đưa cho tôi xem.”
“Có.” Triệu Hằng lấy điện thoại di động ra nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Hy vọng tổ sản xuất chương trình tôn trọng thông tin riêng tư một chút, đừng quay hình ảnh của cô ấy.”
Đại Lưu nói: “Yên tâm đi, chúng tôi không quay đâu.”
Nữ sinh trong bức ảnh ở điện thoại đang nở một nụ cười tươi như hoa, quả thật là một cô gái có thể mang lại cảm giác ấm áp cho người khác. Khó trách, cô bé này có thể hòa tan được một người quái gở có tâm lý khép kín như Triệu Hằng.