Cố Chi Tang ấp lòng bàn tay của mình vào màn hình điện thoại, trong đầu liên tục phác họa ngoại hình và khuôn mặt của cô gái mà cô vừa nhìn thấy.
Giây tiếp theo, cô cảm giác được một hơi thở lạnh lẽo, nhớp nháp, ẩm ướt như một chất nhầy, tiếp xúc với lòng bàn tay của cô và xuyên thấu qua làn da.
Đây là sự kết nối thông qua bức ảnh để hồi tưởng lại hơi thở trên người nữ sinh kia.
Hơi thở này giống hệt như thứ đang ẩn nấp ở trong thân thể của Triệu Hằng!
Sắc mặt của Cố Chi Tang lạnh xuống, nhìn về phía Triệu Hằng rồi nói: “Để tôi cảm nhận hơi thở trên người bạn một chút.”
Nói xong, cô ấy vươn tay ra, đặt lên vai của Triệu Hằng, thúc đẩy năng lượng của mình truyền sang thân thể của cậu ấy, dò xét tất cả kinh mạch và tiếp cận Linh Đài của Triệu Hằng.
Ngay lập tức, có một luồng khí lạnh, sắc bén xông thẳng về phía mặt cô.
Luồng khí kia mang theo ác ý dày đặc, không hề tiếp tục che giấu bản tính của nó nữa!
Cố Chi Tang hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi đen láy nổi lên một vầng sáng màu vàng nhạt.
Triệu Hằng đang đối diện trực tiếp với đôi mắt của cô nên lúc này thần kinh trong đầu cậu ấy dường như đã bị kéo mạnh một chút, đau đớn đến mức cậu ấy phải hít sâu một hơi.
Triệu Hằng ôm đầu lùi ra phía sau vài bước, sắc mặt cực kỳ khiếp sợ.
Không biết có phải là ảo giác của cậu ấy hay không nhưng vừa rồi, hình như Triệu Hằng đã nghe thấy một tiếng hét sắc nhọn và thảm thiết, truyền ra từ trong đầu mình!
Giọng nói của Cố Chi Tang vang lên cực kỳ lạnh lùng: “Bạn đúng là một người vô cùng hồ đồ, đúng là tự làm tự chịu.”
Triệu Hằng: “?”
“Tôi làm sao vậy? Tôi chưa từng làm chuyện gì xấu cả…”
“Rõ ràng bạn đã biết về sự tồn tại của âm vật kia mà còn đồng ý cho nó sống nhờ ở trong thân thể của mình. Thậm chí, bạn còn chia tách hồn phách của mình ra để cho nó ăn mòn.”
“Bây giờ, sự liên hệ của nó với thân thể này còn mạnh hơn bạn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt bạn và chiếm đoạt lấy thân thể này.”
Cố Chi Tang nói: “Bạn nói con gái nhà người ta bỗng nhiên thay lòng đổi dạ. Nhưng bạn có biết không, sở dĩ hôm ấy, cô bé đó rời khỏi trường học là do đồng ý đến gặp theo lời mời hẹn hò của {bạn} đấy.”
“Nhưng mà, khi đến nơi hẹn thì bạn lại dùng ngôn ngữ quá đáng để xúc phạm cô bé đó, còn tận tay đẩy cô bé đó xuống cầu thang khiến cô ấy bị gãy xương đùi. Con gái nhà người ta không tố cáo bạn tội cố ý gây thương tích là đã có tâm địa Bồ Tát rồi.”
Triệu Hằng: “Cô đang nói bậy bạ gì thế? Tôi làm sao có thể…”
Giọng nói của cậu ấy đột ngột dừng lại.
Bởi vì lúc này cậu ấy mới nhớ đến, vào ngày cô gái kia gặp chuyện không may thì quả thật, cậu ấy đã bị mất trí nhớ một khoảng thời gian ngắn. Khi tỉnh dậy thì cậu ấy đã ở ký túc xá rồi.
Chẳng lẽ…?!
Nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của Triệu Hằng, Cố Chi Tang lạnh lùng nói: “Bạn không làm nhưng nghiệp chướng sống nhờ trong cơ thể của bạn đã khống chế thân thể của bạn làm tất cả những chuyện đó.”
“Không thể nào! Làm sao chị Hân có thể làm ra chuyện đó được? Nữ sinh kia vốn dĩ không hề biết chị ấy…” Triệu Hằng đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cố Chi Tang: “Vừa rồi, tôi đã dùng linh giác để cảm nhận tình trạng hiện tại của cô bé kia. Bây giờ, cô bé đó thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, không thể ngủ yên ổn được.”
“Sức khỏe của cô bé đó không những không bình phục mà còn dần dần gầy yếu hơn. Đây cũng là do ác linh mà bạn nuôi dưỡng ban tặng đấy.”
Cố Chi Tang thật sự không hiểu nổi, cô đặt một câu hỏi từ trong sâu thẳm linh hồn mình:
“Rốt cuộc vì sao bạn lại cho nó sống nhờ trong cơ thể mình vậy? Vào bốn năm trước, khi nó xâm nhập vào thân thể của bạn thì rốt cuộc đã lừa gạt bạn như thế nào? Lúc ấy, bạn không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào hay sao?”
Tất cả mọi người ở hiện trường và các khán giả trong phòng livestream đã sớm ngây ngẩn cả người, chỉ còn mỗi Đại Lưu vẫn còn duy trì được sự chuyên nghiệp trong công việc của mình.
Anh ấy nắm bắt chính xác từ khóa quan trọng trong đoạn hội thoại rồi đặt câu hỏi:
“Bốn năm trước? Tang Tang à, bạn nói rằng Triệu Hân này xuất hiện từ bốn năm trước sao? Nhưng mà người đến xin giúp đỡ từ mười lăm năm trước – vào thời điểm cậu ấy sáu tuổi, đã phát hiện ra sự tồn tại của Triệu Hân rồi!”
Cố Chi Tang càng nghi hoặc hơn, giọng nói của cô cực kỳ chắc chắn:
“Không thể nào, cảm giác của tôi sẽ không sai được. Đây là một ác linh, nó xâm nhập vào thân thể của bạn nam này từ bốn năm trước, còn đã cắn nuốt một nửa năng lượng linh hồn của cậu ấy rồi!”
Lời nói của cô giống như một cây búa lớn hoàn toàn đập Triệu Hằng choáng váng đầu óc.
Giọng nói của Đại Lưu vẫn còn tiếp tục vang lên, anh ấy đang giải thích cho Cố Chi Tang nghe về căn bệnh nhân cách phân liệt của Triệu Hằng và những phát hiện lúc trước của các thí sinh khác.
Sau khi nghe xong thì Cố Chi Tang thản nhiên bày tỏ: “Tôi quả thật không nhìn ra được nhân cách được phân liệt ra và căn bệnh tâm lý của cậu ấy.”