Từ đó, Triệu Tân đã biến thành một nhân cách mới xuất hiện, là người đáng ghét, có tâm tư xấu xa muốn làm tổn thương Triệu Hằng.
Chẳng cần phải giải thích gì cả, nó chỉ cần cho Triệu Hằng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc luôn ám ảnh, mang lại sự sợ hãi sâu sắc cho cậu ấy là được.
Có lẽ, Triệu Tân cũng đã từng vô cùng lo lắng và muốn nói cho nhân cách chủ thể về chân tướng của mọi chuyện.
Tuy nhiên, dưới sự cản trợ đầy ác ý của ác linh kia cùng những cơn ác mộng vặn vẹo hằng đêm thì ông ấy đã bị Triệu Hằng tự tay giết chết.
Nhân cách chủ thể có ý niệm mãnh liệt muốn ông ấy hoàn toàn biến mất nên Triệu Tân không có cách nào chống cự được. Ông ấy không thể nói được một câu hoàn chỉnh nào thì đã bị ác linh tạo ra ác mộng kia công khai cắn nuốt.
Sau khi đã nuốt chửng phần hồn lực ngưng kết thành ý thức của Triệu Tân, ác linh kia đã hoàn toàn thay thế danh phận của nhân cách kia.
Nó là quỷ hay không phải là quỷ thì chưa biết chắc được. Tuy nhiên, nó tuyệt đối là một tên trộm đê hèn.
Trong bầu không khí hoàn toàn lặng ngắt như tờ, Cố Chi Tang nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Triệu Hằng, tâm lý của cậu ấy cũng sắp sửa hoàn toàn sụp đổ thì cô đã mở miệng nói thêm:
“Giống như những gì Tuân Dĩ Khuynh đã nói, ác linh kia quả thật đã biến thành {Ngôn Linh}. Và sự tồn tại của nó là dựa trên sức mạnh truyền miệng của con người, hơn nữa, bản thể của nó lại cắm rễ trong thân thể của bạn. Bạn là nguyên nhân cho sự xuất hiện của nó.”
“Có thêm càng nhiều người tin tưởng vào sự tồn tại của nó thì cũng là một điều quan trọng. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất chính là {nhu cầu} của bạn.”
“Bây giờ, bạn đã hiểu được gì sao nó lại ra tay với cô bé kia rồi chứ?”
Ý nghĩa của chuyện Triệu Tân được tạo ra là do quá trình tự chữa lành tâm lý của Triệu Hằng.
Nữ sinh kia xuất hiện đã sưởi ấm trái tim của cậu ấy.
Tâm lý của cậu ấy đã được chữa lành trong quá trình gặp gỡ cô gái kia. Triệu Hằng không còn cảm thấy cô độc nữa, thậm chí còn có mong muốn xây dựng cuộc sống mới và có khát vọng về tương lai.
Giống như nữ sinh kia đã nói, một khi con người có mối quan tâm ở hiện tại thì sẽ không cố chấp với những hư ảo ở trong quá khứ nữa.
Cho dù ác linh kia chiếm đoạt được thân phận nhân cách “Triệu Hân”, nhưng khi Triệu Hằng không cần nó nữa thì lý do làm một nhân cách để sống nhờ trong thân thể của cậu ấy cũng không còn tồn tại.
Thân thể của Triệu Hằng sẽ bài xích nó, và một Ngôn Linh không còn được ai nhắc đến thì sẽ dần dần biến mất.
Cho nên, nó cực kỳ thù hận cô gái kia, nó muốn cô bé đó phải biến mất, muốn cho Triệu Hằng luôn ở lại trong vực thẳm u ám kia để mãi mãi khống chế được cậu ấy…
Cố Chi Tang nói: “Nếu chỉ đuổi cô bé kia đi thì vẫn không đủ đối với nó. Tôi đã nói rồi, thứ sống nhờ trong thân thể của bạn là một con ác linh. Khi còn sống, nó đã làm đủ điều ác, khi chết lại không muốn tiến vào luân hồi nên sự hung ác của nó sẽ càng ngày càng lớn hơn.”
“Vì vậy, nó muốn cô bé kia phải chết đi thì mới có thể hoàn toàn yên tâm.”
Mỗi đêm, nó sẽ xâm nhập vào giấc mơ của nữ sinh kia, tạo ra những cơn ác mộng cực kỳ khủng bố và kỳ quái. Khi cô bé đó đang trong trạng thái cực độ hoảng sợ thì nó sẽ nhân cơ hội cắn nuốt sức sống của cô ấy.
Từ tình huống mà Cố Chi Tang tính ra được thì ít nhất tình trạng này đã kéo dài liên tục hơn nửa tháng rồi.
Cô gái kia vốn dĩ đã bị thương, lại còn luôn gặp sợ hãi nên không thể nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Nếu cứ như thế mãi thì cô bé đó sẽ sớm qua đời bởi vì bị bóng đè tra tấn.
Trong đáy mắt của Cố Chi Tang lóe lên một tia sắc lạnh, cô nhìn về phía Triệu Hằng đang siết chặt nắm tay rồi hỏi:
“Bây giờ, cậu còn muốn tiếp tục để thứ kia sống trong đầu của mình sao?”
Cô biết có một số người ngu ngốc sẽ khăng khăng cố chấp giữ ý kiến của bọn họ, rõ ràng đã biết chân tướng sự việc nhưng bọn họ không muốn lắng nghe, cũng không muốn tin tưởng.
Nếu Triệu Hằng là một người như vậy thì dẫu cho cậu ấy sẽ bị ác linh sống nhờ trong thân thể kia cắn nuốt, cô cũng sẽ không xen vào chuyện này nữa.
May thay, Triệu Hằng không phải là một người như vậy.
Cậu ấy cắn răng, gằn từng chữ một: “Không, tôi cầu xin ngài hãy giúp tôi, giúp tôi lấy nó ra khỏi thân thể.”
“Được.”
Cố Chi Tang rũ mắt, nâng bàn tay lên và đặt trên đỉnh đầu của Triệu Hằng.