Cố Chi Tang lại một lần nữa nâng tay lên, không biết từ lúc nào, trong lòng bàn tay phải của cô đã cầm một ấn nhỏ hình vuông.
Ấn hình vuông kia có màu đen nhánh toàn thân, ở giữa khắc một chữ “Trấn” có màu đỏ như màu chu sa, dùng chữ cổ của Huyền Môn để viết lên trên.
Đây là một trong những pháp khí mà người đại diện của Vu Đồng Thu đã mua trong cửa hàng bán hương khói khi Cố Chi Tang giúp cô ấy giải quyết chuyện âm hôn và đổi mệnh kia.
Tuy rằng là một bảo vật trấn áp âm vật chính thống nhưng nó cũng chỉ có niên đại khoảng hai mươi, ba mươi năm.
Nếu ở trong tay một huyền sư bình thường thì có lẽ pháp khí này chỉ có thể dùng để củng cố lại trận pháp phong thủy, nhưng nếu ở trong tay của Cố Chi Tang thì sẽ hoàn toàn khác biệt.
Khi Cố Chi Tang sử dụng hồn lực cấp bậc Địa Tiên để dùng ấn hình vuông kia thì biểu cảm trên khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt.
Tuy nhiên, ba người khác đứng ở bên cạnh thì đều cảm thấy dòng khí ở xung quanh đã xảy ra biến hóa, dường như bọn họ còn nghe thấy mấy tiếng “bập bập”.
Giống như không khí xung quanh bọn họ đang bị đè ép, nén chặt lại.
Và con ác linh hùng hổ kia vừa mới ngưng tụ ra thực thể thì đã bị một lực lượng vô hình trực tiếp đánh tan thành một đoàn không khí màu đen.
Thấy nó lại có dấu hiệu muốn ngưng tụ thành hình tiếp nên Cố Chi Tang đã lật cổ tay lại, động tác như đang đập thứ gì đó.
Cứ như vậy vài lần thì tiếng rít gào đe dọa của con ác quỷ kia đã biến thành tiếng rên rỉ thống khổ. Cuối cùng, ngay cả việc phát ra âm thanh thì nó cũng không thể làm được.
Tàn bạo, quả thật rất tàn bạo!
Hai mẹ con bà Hách và Triệu Hằng vốn dĩ trong lòng còn tràn đầy căng thẳng và sợ hãi thì khi chứng kiến sự áp chế mang tính nghiền nát, hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên như này, thậm chí bên kia còn không có sức lực để cựa quậy thì cả hai người đều trở nên nghi ngờ cuộc đời này.
Ai mới là nhân vật phản diện vậy??
Ác quỷ bây giờ đều yếu ớt như vậy sao?!
Khi cảm giác được đã hoàn toàn tách hết các tạp chất trong đoàn không khí màu đen kia thì Cố Chi Tang mới dừng tay lại.
Đoàn sương mù màu đen kia run rẩy chống đỡ ánh mắt và uy lực cường đại của cô rồi một lúc sau mới dám co rúm lại, ngưng tụ thành thực thể rồi dùng giọng nói nhẹ nhàng cầu xin tha thứ:
“Đừng đánh nữa, cầu xin đại nhân. Tôi đã biết sai rồi!”
Cố Chi Tang vẫy nhẹ tay thì hai khí thể nhỏ, một đen một trắng, bay ra từ trong đoàn sương mù màu đen kia đến lòng bàn tay của cô.
Vừa rồi, cô đã dùng ấn trấn áp tà vật để rèn luyện nó, mục đích không phải chỉ là muốn dạy dỗ ác linh kia mà quan trọng hơn, cô muốn có được hai khối khí thể nhỏ này.
Khí thể màu đen kia có kích cỡ lớn bằng ngón tay cái. Nó vừa tiến đến gần thì Cố Chi Tang đã ngửi thấy mùi hôi thối ngút trời, khiến cho cô cực kỳ buồn nôn.
Có thể nói, cô đã từng xử lý những tà vật cực kỳ dơ bẩn nhưng tất cả chúng nó đều không khiến cô nảy sinh phản cảm như khối khí thể màu đen này.
Cô cau mày, ghét bỏ, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ rồi đặt nó vào trong bình.
Còn khối khí thể màu xám trắng kia có kích cỡ lớn hơn một chút. Cô đi đến bên cạnh Triệu Hằng, dùng đầu ngón tay ấn chặt vào chỗ Ấn Đường của cậu ấy rồi lẩm bẩm niệm pháp chú.
Ngay sau đó, bà Hách đã nhìn thấy khối khí thể màu xám trắng kia tiến vào trong thân thể của con trai nhà mình.
Bà ấy nhịn không nổi phải hỏi han một câu: “Đại sư, đây là cái gì vậy?”
“Con trai của bà đã bị cắn nuốt hồn lực.” Cố Chi Tang nói: “Tuy rằng tôi đã lấy lại hơn một nửa hồn lực bị mất nhưng vẫn có một bộ phận bị ác linh kia hấp thu rồi, không thể chia tách ra được.”
“Bộ phận thiếu hụt đó cần thiết phải bổ sung lại. Chỉ cần con trai nhà bà sau này hãy làm nhiều việc tốt hơn, tích góp thêm Công Đức thì lúc sau, khi vào luân hồi lần thứ hai mới có thể không bị ảnh hưởng.”
Sau khi hồn lực nhập thể thì cơ thể vốn dĩ đang có chút mệt mỏi của Triệu Hằng trong nháy mắt đã được xoa dịu rất nhiều. Chân tay của cậu ấy cũng có sức lực hơn.
Triệu Hằng ngạc nhiên nói: “Cảm ơn đại sư Cố, tôi cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn nhiều rồi!”
Bà Hách cũng rối rít cảm ơn, trên khuôn mặt của bà ấy rốt cuộc cũng đã nở một nụ cười.
Không biết nghĩ đến điều gì, Triệu Hằng đột nhiên lộ ra vẻ chần chừ rồi một lúc lâu sau mới mở miệng dò hỏi:
“Đại sư Cố, tôi muốn hỏi một câu là ông ấy còn có thể trở về nữa không?”
Tất cả mọi người đều hiểu “ông ấy” ở đây là ai. Triệu Hằng đang hỏi về Triệu Tân – nhân cách thứ hai bị giết chết nên đã biến mất kia.
Cố Chi Tang: “…”
“Làm sao tôi biết được.”
Đây là căn bệnh tâm lý của Triệu Hằng, bản thân cậu ấy còn không rõ ràng thì Cố Chi Tang lại càng không thể nào biết được.
Tuy nhiên cô có một cảm giác, bệnh tình của Triệu Hằng đã gần như khỏi hẳn rồi, chắc hẳn nhân cách kia sẽ không quay trở lại nữa.