Bây giờ đã quá chín giờ tối nên tổ sản xuất chương trình đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho các thí sinh ở một khách sạn gần đó.
Cố Chi Tang đã đặt vé quay về thành phố Dung vào sáng sớm hôm sau.
Bởi vì trong lòng có việc cần suy nghĩ nên cô cũng không ngủ được, Cố Chi Tang ngồi khoanh chân tu hành trong phòng khách sạn, tĩnh tâm dưỡng thần.
Vào lúc nửa đêm, cô từ từ mở mắt ra, trong lòng cực kỳ buồn bực.
“Hệ thống.”
Cô gọi ra phế vật nhỏ - hệ thống đã lâu ngày không xuất hiện. Lúc đối phương online thì còn ngơ ngác và bối rối: “Làm sao vậy, Tang Tang?”
“Đã lâu như vậy rồi mà ngươi còn chưa tìm ra được thân thể này có vấn đề gì sao?”
Từ sau lần tu vi của thân thể này đã đột phá được một cấp bậc nhỏ thì đã hơn nửa tháng rồi, cho dù Cố Chi Tang có tu hành ra sao, thân thể này cũng như một cái phễu không đáy vậy.
Linh khí xung quanh chảy cuồn cuộn vào trong thân thể cô rồi lại lập tức tan đi, cấp bậc không hề nhúc nhích tí nào.
Cho dù bây giờ linh khí đã gần như khô kiệt nhưng hồn phách của cô đã đạt đến cấp bậc Địa Tiên, có thể tụ tập toàn bộ linh khí trong phạm vi trăm dặm về một chỗ. Hơn nữa, cô còn có kinh nghiệm tu hành từ đời trước, cho nên, không thể nào không có tiến triển gì như vậy.
Cố Chi Tang luôn luôn cảm thấy rất buồn bực vì dường như có một áp lực vô hình nào đó đang ngăn chặn cô, không để cho cô tiếp tục phát triển tu vi.
Phải biết rằng, thân thể và hồn phách phải dung hợp lẫn nhau thì mới có thể phát huy được năng lực mạnh nhất.
Tình trạng bây giờ của cô là linh hồn đang có sức mạnh nghiền áp thân thể. Chỉ cần cô nâng cao cấp bậc của thân thể lên thì bất cứ lúc nào cũng có thể độ kiếp thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, thân thể của cô quá yếu ớt so với hồn phách, không chỉ khiến cô bó tay bó chân mà còn trở thành một nhược điểm trí mạng của cô!
Nhưng bất kể là tung quẻ hay là suy diễn thì Thiên Đạo dường như đã biến mất vậy, không trả lời bất cứ thông tin gì cho cô biết.
Hôm nay, khi tiếp xúc đến đoàn khí màu đen trong thân thể của Triệu Hằng, mặc dù là lần thứ hai cô gặp phải thứ này nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận trực tiếp được nó.
Nhưng mà, Cố Chi Tang lại có một cảm giác.
Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, dường như có quan hệ đến trạng thái tu hành không tiến triển và bị cản trở của cô.
Lại liên tưởng đến chuyện linh khí của thế giới này ít ỏi đến mức đáng thương thì Cố Chi Tang đã dần dần có một suy đoán chẳng lành.
Rất có thể thế giới này đã xảy ra vấn đề gì đó.
Không, phải nói đến thời điểm sớm hơn, khi cô độ kiếp ở tám trăm năm trước thì đã xuất hiện tai họa ngầm rồi. Chỉ là trước đây cô chưa bao giờ phát hiện ra.
Bây giờ thì cô cũng chỉ mới cảm ứng được một chút.
Hệ thống bị lôi đầu ra hỏi: “…”
Nó khóc lóc nói: “Xin lỗi Tang Tang, em thật sự là một phế vật, hu hu. Thật ra, bây giờ ngay cả nội dung cốt truyện thì em cũng không thể dự đoán ra được nữa.”
“Nếu không phải em còn tồn tại trong thân thể của chị, không bị xóa sổ mất thì em cũng sẽ nghi ngờ rằng có thể nào bản thân đã bị thế giới này từ bỏ rồi hay không, hu hu.”
Vốn dĩ Cố Chi Tang muốn chất vấn nó nhưng cuối cùng lại biến thành cô phải an ủi hệ thống bảo bối kia.
Dù sao cũng không thể tu hành được nên Cố Chi Tang dứt khoát dừng lại, lấy ra bình ngọc ở ban ngày và dự định nghiên cứu thứ được chứa trong đó.
Cô lấy ra một lá bùa khóa hồn.
Sau khi cởi bỏ phong ấn trên lá bùa thì một nữ quỷ có hồn phách màu xám đậm đã chui ra bên ngoài.
Đây chính là “Quỷ Quế Anh” mà cô đã bắt được từ trong thân thể của Triệu Hằng và thu vào trong bùa khóa hồn.
Nữ quỷ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Chi Tang lôi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện trực tiếp với đôi mắt đen sâu thẳm của cô.
Nó co rúm lại một chút rồi nở nụ cười lấy lòng: “Đại nhân, ngài muốn tôi làm chuyện gì cũng được. Tôi còn có thể ký kết khế ước để trở thành quỷ nô của ngài. Ngài bảo tôi đi hại ai thì tôi sẽ lập tức làm luôn! Chỉ cần ngài đừng đánh tan hồn phách của tôi…”
Nó vất vưởng trên trần gian nhiều năm như vậy nên cũng biết có không ít huyền sư sẽ nuôi quỷ, dưỡng tà để sử dụng cho mục đích riêng của bản thân bọn họ.
Dù sao, người phụ nữ trước mặt này cũng cực kỳ mạnh, bản thân nó đi theo cô thì có vẻ cũng không hề thiệt thòi.
Nữ quỷ bắt đầu tính toán âm mưu nhưng lại không ngờ được rằng, cho dù Cố Chi Tang muốn ký kết khế ước quỷ nô thì chút đạo hạnh này của nó cũng khiến cô chướng mắt.
Đôi mắt phượng của Cố Chi Tang hơi nheo lại, lạnh lùng hỏi:
“Đoàn sương mù màu đen mà cô đã cắn nuốt kia là từ đâu tới?”