Câu hỏi của Cố Chi Tang khiến cho giọng nói của “Quỷ Quế Anh” hơi dừng lại, ánh mắt của nó hơi trốn tránh:
“Đoàn sương mù màu đen gì cơ, đại nhân? Tôi cũng không biết thứ đó là thứ gì cả. Tôi là một con quỷ mà, rất dễ dàng bị lây dính một số thứ không sạch sẽ gì đó. Tôi thật sự đã quên mất bản thân gặp thứ kia ở đâu rồi.”
Thấy nó không muốn nói thật nên Cố Chi Tang cũng lười tốn nước bọt với nó. Lực lượng trong ấn chú mà cô đã đánh dấu trên người nó đột nhiên siết chặt lại, suýt chút nữa đã bóp nát âm hồn của nữ quỷ kia.
Một đoàn sương mù màu xám đậm quay cuồng, giãy giụa trên mặt đất, từng tiếng gào thét sắc nhọn đang truyền ra từ trong đó.
Lúc đầu, “Quỷ Quế Anh” còn có thể cứng miệng giả ngu, không ngừng cầu xin tha thứ và nói rằng bản thân thật sự không biết gì cả.
Nhưng mà, khi áp lực trên hồn phách càng lúc càng lớn hơn, đến mức chỉ cần gia tăng độ siết chặt thêm một chút là hồn thể của nó sẽ bị nổ tung, tan thành tro bụi!
Lúc này, “Quỷ Quế Anh” mới cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt đỏ au của nó trừng to hơn, hét to: “Tôi sai rồi, đại nhân! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết!”
Cố Chi Tang buông lỏng ra sức mạnh siết chặt kia. Nữ quỷ đã sống sót sau kiếp nạn lạnh run cả người, không dám giở trò khôn vặt nữa.
Nó xem như đã nhìn ra, bà la sát này thật sự còn đáng sợ và tàn bạo hơn cả những ác quỷ ở dưới địa phủ, tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện gì!
“Quỷ Quế Anh” co rụt đầu lại, nhỏ giọng nói:
“Thật ra, tôi cũng không dám chắc chắn thứ kia rốt cuộc là cái gì. Tôi chỉ cảm thấy nó chắc hẳn là những cảm xúc như: oán hận, ghen tỵ, tức giận, v.v… Nó là do những cảm xúc tiêu cực kia ngưng tụ thành.”
Căn cứ vào những gì nó kể lại thì nó là một người ở triều đại cuối cùng của thời phong kiến trên đất nước này.
Khi đó, gia đình của nó cũng thuộc tầng lớp địa chủ, có một ít sản nghiệp nho nhỏ. Từ khi còn bé, nó đã đính hôn với con trai của một gia tộc thương nhân có mối quan hệ thân thiết với gia đình nó.
Từ nhỏ, nó đã biết người chồng tương lai của mình là ai. Hơn nữa, trong thời đại nó sống vẫn còn tư tưởng cổ hủ, gia giáo nghiêm ngặt nên người phụ nữ không được xuất đầu lộ mặt nhiều.
Cho nên, từ lúc hơn mười tuổi thì nó vẫn luôn ở trong nhà học tập thêu thùa, nữ công gia chánh, cũng có một tiên sinh nữ đến nhà dạy nó đọc sách cổ và một số điển tích cũ. Nó không được đi học ở trường học kiểu mới bên ngoài.
Đến khi nó mười lăm tuổi, hai gia đình đã thương lượng với nhau về chuyện tổ chức hôn lễ thì lúc này, chồng sắp cưới của nó lại muốn đi du học ở nước ngoài.
Vì chuyện này mà người lớn hai nhà đã cãi nhau ầm ĩ.
Nhìn thấy thiếu niên trúc mã cả ngày buồn bực không vui nên nó đã chủ động đề xuất một ý kiến. Nếu đối phương thật sự muốn đi du học ở nước ngoài thì nó đồng ý chờ trúc mã du học về sẽ tổ chức hôn lễ sau.
Đây cũng là quyết định khiến “Quỷ Quế Anh” hối hận cả đời.
Nó và trúc mã đã ước hẹn gặp lại nhau vào ba năm sau ở bến tàu.
Trong thời gian chờ đợi, hàng ngày, nó vẫn luôn luyện tập thêu thùa may vá, tưởng tượng về tương lai giúp chồng dạy con sau này.
Tuy nhiên, ba năm đã trôi qua nhưng trúc mã lại không trở về đúng hẹn, lời nói trong bức thư gửi về cũng không rõ ràng khiến trong lòng nó cực kỳ hoảng loạn.
Sau hơn nửa năm trì hoãn, trúc mã đi du học nước ngoài kia rốt cuộc cũng đã trở về. Anh ta mặc trang phục phương Tây phẳng phiu, nói ngôn ngữ nước ngoài mới mẻ.
Nó nghĩ rằng bản thân rốt cuộc cũng đã xua tan mây mù, nhìn thấy trăng sáng thì không ngờ rằng, chuyện đầu tiên sau khi trở về nước của trúc mã là đến nhà nó để hủy hôn!
Anh ta nói rằng vẫn luôn coi nó như em gái của mình, không thích nó.
Còn nói khi bản thân đi ra nước ngoài học tập đã gặp gỡ và yêu mến một người phụ nữ theo tư tưởng mới cũng đi du học ở đó. Cô ấy biết đọc thơ lãng mạn phương Tây, biết quan tâm đến chuyện lớn của quốc gia, và tính cách cũng rất nhiệt tình, sáng sủa…
Bọn họ đã quen biết và tìm hiểu nhau trong quãng thời gian ở nước ngoài, cũng đã nhận định đối phương là người bạn tâm giao của mình.
Cho nên, lần này anh ta trở về là để hủy bỏ hôn ước từ bé mà gia đình đã đính ước cho mình.
Chuyện này không khác gì một thảm họa hủy diệt đối với “Quỷ Quế Anh” đã chờ đợi anh ta trong nhiều năm.
Chuyện hủy bỏ hôn ước cũng không phải là đả kích trầm trọng nhất đối với nó. Điều khiến cho nó không thể chấp nhận được chính là người trúc mã cùng lớn lên với nó đã so sánh với nó với người khác và hạ thấp nó không đáng một đồng.
Nó là một người cô gái truyền thống, bảo thủ, hướng nội và dịu dàng… Từ bím tóc thắt trên đầu đến đôi giày thêu dưới chân, thậm chí là giọng nói địa phương, qua lời nói của anh ta, tất cả đều trở thành tội lỗi của nó.