Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374: Bị Vây Hãm

Unknown Chương 374: Bị Vây Hãm

Đang ở một thành phố xa xôi khác nên Cố Chi Tang cũng không biết những gì đang xảy ra ở thành phố Dung.

Cô nghỉ ngơi nhẹ nhàng một lúc rồi vào tờ mờ sáng hôm sau đã mang theo hành lý để chuẩn bị quay về thành phố Dung.

Ban đầu, cô đã đặt vé xe vào buổi chiều ngày hôm qua nhưng vì việc ghi hình kết thúc quá muộn nên không thể đi được.

Mà bên đoàn làm phim đã hẹn cô quay thêm một số cảnh vào hôm nay nên trợ lý Tiểu Chu đã đặt vé máy bay vào sáng sớm cho cô.

Cố Chi Tang đã tìm hiểu được kha khá về cách sử dụng điện thoại di động. Cô cảm thấy điện thoại và internet quả thật là những phát minh vĩ đại nhất ở tám trăm năm sau.

Sau khi cô gọi một chiếc xe taxi thì đã lập tức khởi hành từ khách sạn đến sân bay.

Vì để ngăn chặn tiếng ồn nên sân bay ở các thành phố đều được xây dựng ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Dọc trên đường đi, hai bên đều là những ngôi nhà dân thưa thớt và cánh đồng bát ngát bao quanh.

Khung cảnh này kết hợp với sương mù mênh mông vào lúc sáng sớm thì vừa có vẻ ảm đạm mà lại vừa yên tĩnh.

Lái xe ngáp một cái, đi vòng qua vòng xuyến ở một ngã tư rồi tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng mà, đến khi ông ấy liếc mắt nhìn thấy một biển báo giao thông ở ven đường thì đột nhiên đứng hình.

Sao ông ấy nhớ rằng vừa nãy đã từng đi qua đoạn đường này rồi nhỉ?

Chẳng lẽ bản thân nhớ nhầm?

Người lái xe không khỏi sợ run cả người, trong lòng cảm thấy hơi rùng rợn. Ông ấy lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, tự nhủ với bản thân rằng chắc hẳn mình còn chưa tỉnh ngủ nên không cần tự dọa chính mình.

Nhưng mà, sau khi đi qua vòng xuyến một lần nữa và rẽ sang một con đường khác thì ông ấy lại thấy biển báo giao thông y hệt lúc trước!

Lúc này, người lái xe không còn cách nào tự lừa mình dối người nữa.

Sau lưng ông ấy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh và trong đầu bắt đầu không thể kiềm chế nổi, liên tục hiện lên các loại tin đồn về quỷ dẫn đường.

Đúng lúc này, phía sau ông ấy vang lên một giọng nói lạnh nhạt và hờ hững:

“Bác tài.”

Lái xe bị âm thanh kia làm cho hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu và thấy đó là giọng nói của cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp đang ngồi ở hàng ghế sau.

Ông ấy dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Ôi ôi, vị hành khách này cứ nói đi.”

Tầm mắt của Cố Chi Tang nhìn ra màn sương mù màu xanh nhạt ở ngoài cửa xe rồi nói:

“Bác tài dừng xe ở ven đường đi. Chuyến đi này đã khiến bác gặp phiền phức rồi. Tôi sẽ gửi tiền cho bác theo đúng giá gốc đã xác định trên phần mềm điện thoại.”

Lái xe sửng sốt một chút: “Chuyện này, chỗ này còn cách sân bay một khoảng cách khá xa đấy.”

“Không sao, bác cứ cho tôi xuống ở đây đi.”

Thấy cô gái trẻ vẫn luôn kiên trì thì lái xe đã hạ giọng nói nhỏ:

“Cô gái, không phải tôi muốn lừa tiền xăng của cô đâu. Tôi nói thật cho cô biết, tôi đã đi con đường đến sân bay này mười mấy năm rồi, cho dù có nhắm mắt lại thì tôi cũng biết nên rẽ ở đường nào, đi về phía nào!”

“Nhưng bây giờ, chúng ta đã đi vòng quanh ở ngã tư này ba lần rồi… Tôi sợ rằng chúng ta đã bị thứ gì đó vây hãm!”

“Tôi sao có thể để cô xuống ở chỗ này được. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra với cô thì…”

Ông ấy nói xong thì lập tức cầm điện thoại lên và nhìn thử: “Để tôi xem xem, vẫn còn có tín hiệu này!”

Khóe mắt của lái xe liếc về phía gương chiếu hậu và nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt bình tĩnh của Cố Chi Tang. Đôi mắt của cô hơi nhướng lên, ánh mắt trầm tĩnh như một giếng cổ sâu thẳm, không hề có chút sợ hãi nào.

Cố Chi Tang: “Không sao, mục đích của bọn họ là tôi.”

Lời nói này đã khiến người lái xe hiểu nhầm, dọa ông ấy sợ đến mức suýt chút nữa không cầm chắc được điện thoại.

Ông ấy nơm nớp lo sợ dừng xe lại, kiên trì đi xuống dỡ hành lý cho Cố Chi Tang.

Vừa mới ngẩng đầu lên thì ông ấy đã nhìn thấy vốn dĩ trong tay của cô gái trẻ tuổi có làn da trắng nõn và mái tóc đen dài này không hề có thứ gì mà bây giờ lại xuất hiện một thanh kiếm gỗ mảnh khảnh.

Bề mặt của thanh kiếm gỗ này khá gồ ghề, phần chuôi kiếm được buộc chặt bởi sợi dây màu đỏ.

Cố Chi Tang dùng mũi kiếm chỉ xuống đất, chạm vào hai điểm trên mặt đất và ngay sau đó, người lái xe kia cảm thấy sương mù ở xung quanh dường như không còn dày đặc như lúc trước.

“Bác tài, bác cứ đi dọc theo con đường này là sẽ ra được.”

Người lái xe bối rối gật đầu, sau khi lên xe thì ông ấy còn nhìn theo bóng dáng của Cố Chi Tang thông qua gương chiếu hậu, mãi đến khi hình ảnh của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bị màn sương mù dày đặc bao phủ.

Lần này, người lái xe di chuyển cũng không phải quá lâu thì đã gặp được xe cộ khác đi ở trên đường và ông ấy cũng thành công lái sang được một đoạn đường khác.

Người lái xe thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn có chút lo lắng về sự an toàn của vị hành khách vừa rồi.

Sau khi suy nghĩ một lúc thì ông ấy lại quay đầu đi vòng về ngã tư lúc trước. Nhưng lúc này, sương mù đã hoàn toàn tan biến và ven đường cũng không có một bóng người nào.


Bình Luận (0)
Comment