Sau khi tiễn người lái xe taxi rời đi thì biểu cảm trên khuôn mặt của Cố Chi Tang lập tức trầm xuống.
Cô nhếch khóe môi lên nhưng trong đáy mắt hoàn toàn không có ý cười, cao giọng nói: “Đây là bạn bè đến từ phương nào vậy? Cách mời này có vẻ không được tốt lắm đâu.”
Gần như ngay sau khi cô vừa dứt lời thì một tiếng cười đã vang lên từ cách đó không xa.
“Đã từng nghe bạn bè trong môn phái nói rằng, gần nhất trong giới đã xuất hiện một vị thanh niên rất thú vị, cực kỳ tinh thông trận pháp phong thủy. Lúc trước thì tôi còn không tin nhưng bây giờ gặp được Cố tiểu hữu thì mới biết được cái gì gọi là thiếu niên anh tài!”
Cố Chi Tang lạnh lùng nhìn về phía mấy vị huyền sư vừa mới xuất hiện.
Đoàn người ước chừng có khoảng tám vị huyền sư, nhìn trang phục của bọn họ thì chắc hẳn không phải cùng trực thuộc một gia tộc, Đạo Quan hoặc là cùng một phe phái. Nhưng bên hông của bọn họ đều treo thẻ bài thể hiện cấp bậc trong Huyền Môn.
Ngay từ đầu, những huyền sư này đã vây hãm cô ở trong Mê Trận của “Kỳ Môn Độn Giáp”, hiển nhiên, những người này trước đó đã tìm hiểu rõ ràng về hành trình di chuyển của cô, đến gặp với ý đồ không tốt.
Trong khi Cố Chi Tang đang đánh giá đối phương thì nhóm người này cũng đang quan sát cô.
Huyền sư vừa lập ra trận pháp kia lộ ra vẻ mặt kiêng kị, hạ thấp giọng nói: “Nhân Chân huynh, người này không thể khinh thường được đâu!”
Ngoại trừ chuyện nâng cao cảnh giác thì khi nhìn thấy Cố Chi Tang trẻ tuổi như vậy, vị huyền sư tinh thông trận pháp này đã không kiềm chế được cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Cô gái này còn nhỏ tuổi mà đã dễ dàng phá được Mê Trận của ông ta. Sao bản thân ông ta lại không có thiên phú cao như vậy chứ? Vì sao Thiên Đạo lại quá mức bất công như thế?!
Nhân Chân Tử cười nhạt một tiếng, cũng không che giấu giọng nói thật của mình: “Không đáng ngại, chúng ta đến đây cũng không phải là muốn đối đầu với Cố tiểu hữu, không cần phải căng thẳng như vậy.”
Cố Chi Tang: “?”
Người này thật sự không biết xấu hổ mà. Nếu mấy người có bản lĩnh làm được đường hoàng như lời ông ta nói thì đừng có xúm vào bao vây cô như thế này chứ.
Tầm mắt của cô nhìn quanh một vòng rồi mở miệng nói: “Đạo sĩ, Lỗ Ban Môn, Thiên Cơ Môn,… Chỉ vì một huyền sư nho nhỏ như tôi mà lại kinh động các vị tiền bối trong Huyền Môn như vậy sao? Không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì, chi bằng cứ nói thẳng ra luôn đi.”
Nhân Chân Tử mỉm cười nhưng ánh mắt lại u ám hơn.
Sau một lúc lâu, ông ta mới nói: “Vậy mà chúng tôi đã đánh giá thấp kiến thức của Cố tiểu hữu rồi.”
Nhóm người này của bọn họ có nhiều thành phần môn phái phức tạp. Đặc biệt là người kế thừa Lỗ Ban Môn kia, trong “Ngũ Khuyết” thì người đó đã không lựa chọn “Tàn” nên vẫn có thân thể khỏe mạnh đầy đủ như những huyền sư khác.
Vậy thì vì sao Cố Chi Tang kia lại nhận ra được thân phận của người đó?!
Nhân Chân Tử nói: “Lần này, chúng tôi mời Cố tiểu hữu đến gặp mặt là bởi vì muốn thương lượng với cô một chuyện, hy vọng cô có thể trả lại đồ vật của Huyền Môn cho chúng tôi.”
“Cố tiểu hữu cứ yên tâm, Huyền Môn chúng tôi cũng không phải là nơi không nói đạo lý. Nếu Cố tiểu hữu có nhu cầu gì, muốn dùng đan dược và bùa chú gì để trao đổi thì cứ việc nói ra, tất cả đều rất dễ bàn bạc.”
Cố Chi Tang không hiểu gì cả, có chút ngơ ngác: “Đồ vật của Huyền Môn sao? Tôi đã cầm thứ gì vậy?”
Mấy lão già này sẽ không vì muốn gây sự với cô mà tự hắt nước bẩn lên người cô đấy chứ?
Nhân Chân Tử hơi nghẹn một lúc, sau đó không vui vẻ lắm nói: “Đương nhiên là Ngọc Chỉ Cốt rồi.”
“Hả?” Cố Chi Tang lúc này cũng thật sự choáng váng: “Mấy người nói Ngọc Chỉ Cốt được khai quật từ khu mộ cổ là đồ vật của Huyền Môn mấy người hả? Mấy người cũng quá không biết xấu hổ rồi đấy. Chẳng bằng mấy người trực tiếp ra tay cướp đi còn hơn.”
“Con nhóc láo xược!”
Một vị huyền sư trung niên đứng ở đằng sau Nhân Chân Tử trừng to hai mắt, tức giận gầm lên một tiếng.
Nhân Chân Tử ho nhẹ một tiếng: “Cố tiểu hữu có chuyện không biết rõ rồi. Chủ nhân của đoạn xương tay này vốn dĩ là một môn khách trong Đạo Quan của Tổ Sư Gia Quân Hồng Đạo Nhân.”
“Sở dĩ xương cốt của một người phàm trần lại có thể biến thành Bạch Ngọc là do người đó đã gặp phải thiên lôi trong lãnh địa của Đạo Quan. Do đó, đồ vật kia có duyên phận sâu sắc với chúng tôi, và tất nhiên nó là đồ vật của Huyền Môn.”
“Chúng tôi cũng biết chuyện xảy ra có chút đường đột nhưng chúng tôi thật sự cần dùng vật này để trấn áp hung sát khí nên mong Cố tiểu hữu hiểu cho.”
Sau khi im lặng một lúc thì Cố Chi Tang đã nói thẳng: “Mong mọi người không cần để ý, tôi sẽ nói thẳng vậy. Tôi không thể hiểu được ý của mấy người.”
“Có phải chỉ cần một con chó đi ngang qua trước cửa nhà mấy người thì phải để lại một đoạn xương cốt, hoặc là một con chim nhạn bay trên trời cũng phải rút ra hai sợi lông để đưa cho mấy người hay không?”
“Tôi giữ đồ vật đó nhưng sẽ không đưa cho mấy người đâu.” Cố Chi Tang cảm thán: “Tôi không ngờ rằng, chỉ mới đi qua mấy trăm năm mà đời sau của Huyền Môn đã trở nên không biết xấu hổ như vậy đấy.”
May mà Quân Hồng Đạo Nhân đã phi thăng sớm, bằng không để cho sư phụ biết được chuyện này thì có khi ngài ấy sẽ tức giận đến mức nhảy xuống từ tiên giới và đá bay mấy tên cặn bã này…
Một số người trong nhóm huyền sư kia có hơi khó xử, hiển nhiên là bọn họ bị cấp trên cưỡng chế phải đến đây. Bây giờ, khi bọn họ nghe thấy tiếng chỉ trích và mắng mỏ của một hậu bối thì cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy quyết định này trong môn phái quả thật có một chút…
Nhưng mà, cũng có một số người cực kỳ tức giận, cho rằng Cố Chi Tang đang xúc phạm môn phái cao quý của bọn họ.
“Đúng là con nhóc không biết trời cao đất dày, nói ra những lời điên cuồng bừa bãi, rõ ràng là đang muốn chết mà! Hôm nay, lão phu sẽ thay người lớn trong nhà dạy dỗ cô cách làm người!”