“Kính huynh không cần phải kích động như vậy, những người trẻ tuổi vẫn luôn có tính tình cấp tiến mà. Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ thương lượng đã.”
Nhân Chân Tử tỏ vẻ bản thân có tính cách rộng rãi, lên tiếng ngăn cản vị huyền sư ở đằng sau ông ta, bắt đầu diễn vở kịch mặt trắng – mặt đen.
Ông ta nhìn về phía Cố Chi Tang chỉ có một thân một mình rồi cau mày nói:
“Cố tiểu hữu có chuyện không biết rồi. Chúng tôi không phải vô duyên vô cớ đến đây để gây sự với cô đâu. Cô đã từng nghe qua về {hung sát khí} chưa? Sở dĩ Huyền Môn muốn lấy về Ngọc Chỉ Cốt là bởi vì chúng tôi gặp được một người trời sinh có điềm xấu quấn thân.”
“Người kia từ khi sinh ra thì trong thân thể đã chứa một lượng {hung sát khí} nồng đậm và có sức mạnh kinh khủng. {Hung sát khí} này không thể tinh lọc, cũng không thể bóc tách ra khỏi cơ thể nên người này đã chịu sự tra tấn đau khổ ròng rã hơn hai mươi năm nay.”
“Hai năm gần đây, tình trạng của người này càng ngày càng nguy hiểm hơn. {Hung sát khí} trong cơ thể của anh ta thỉnh thoảng sẽ bị mất kiểm soát. Nếu như một ngày nào đó, anh ta hoàn toàn không thể khống chế được thì sẽ trở thành một vật đại hung gây họa cho nhân gian!”
“Đến lúc đó, có khi sẽ ảnh hưởng đến hàng nghìn, hàng vạn dân chúng vô tội!”
Nói đến đây, Nhân Chân Tử còn cố ý dừng lại một lát. Ông ta cho rằng Cố Chi Tang sẽ truy hỏi tình hình tiếp theo hoặc ít nhất cũng sẽ phản ứng lại một chút.
Nhưng mà, cô gái huyền sư trẻ tuổi kia chỉ đứng lặng im ở tại chỗ kia, biểu cảm trên khuôn mặt không có chút thay đổi nào, khiến Nhân Chân Tử cảm thấy có chút xấu hổ và trong lòng cũng nảy sinh cảm giác không vui.
Ông ta lại tự mình tiếp tục kể ra những chuyện Huyền Môn đã làm vì nghĩa lớn:
“Mấy năm nay, những người trong Huyền Môn chúng tôi vẫn luôn suy nghĩ cách giải quyết vấn đề kia, nhưng mà…” Nhân Chân Tử than thở, hơi lắc nhẹ đầu.
“Ngọc Chỉ Cốt xuất hiện chính là cơ hội có thể giải quyết chuyện kia. Xương ngón tay đó đã trải qua sự rèn luyện của lôi kiếp nên đã trở thành một pháp khí Chí Dương, có thể áp chế và tinh lọc sát khí!”
“Cho nên, chúng tôi mới muốn lấy lại Ngọc Chỉ Cốt, để trấn áp {hung sát khí} trong thân thể của người kia, để tránh cho việc thế gian này bị lâm vào nguy cơ không cần thiết.”
“Chuyện này vốn dĩ là cơ mật trong Huyền Môn chúng tôi. Tôi nói chuyện này cho Cố tiểu hữu nghe là hy vọng cô có thể thấu hiểu những việc làm của Huyền Môn, hiểu rõ lý lẽ, ưu tiên chuyện an nguy của sinh linh trong thiên hạ.”
Nói thật, Cố Chi Tang mong rằng những người này có thể trực tiếp xông lên cướp đoạt còn tốt hơn việc Nhân Chân Tử dùng vẻ mặt giả dối để nói về nhân nghĩa đạo đức với cô.
Nhìn thấy bộ mặt già nua làm bộ làm tịch kia thì vẻ mặt của Cố Chi Tang lộ rõ cảm xúc phức tạp, còn có một chút buồn nôn.
Theo như lời nói của Nhân Chân Tử thì nếu cô không đồng ý với “đề nghị” của Huyền Môn, cô sẽ trở thành một người không hiểu lý lẽ, bất chấp tính mạng của sinh linh trong thiên hạ.
Ngày sau, nếu người sinh ra đã mang theo điềm xấu kia mất khống chế và làm hại đến nhân gian thì cô chính là người có tội lớn?
Ông ta đứng ở điểm cao của đạo đức để chỉ trích cô như vậy thì không phải giống như cách nói “bắt cóc đạo đức” mà các khán giả trong phòng livestream thường hay đề cập hay sao?
Cố Chi Tang chống kiếm gỗ xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Xem ra hôm nay, tôi không {dâng lên} Ngọc Chỉ Cốt thì không được rồi.”
Nhân Chân Tử cười mà không nói gì.
Điện thoại di động của cô đúng lúc vang lên một tiếng “ting ting”, thông báo rằng có một tin nhắn vừa được gửi đến.
Cố Chi Tang nhìn xuống màn hình điện thoại, là tin nhắn nhắc nhở làm thủ tục đăng ký của sân bay gửi đến.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rét lạnh:
“Tôi vẫn chỉ có một câu nói này thôi. Tôi cầm đồ vật đó nhưng sẽ không đưa cho mấy người. Người trong Huyền Môn muốn mượn đồ thì cũng có thể nhưng phải ký kết hiệp ước, giấy trắng mực đen rõ ràng.”
“Mấy người phải viết cụ thể thời gian mượn đồ và số tiền sẽ trả, sau đó công khai cho tất cả mọi người trong giới được biết.”
Trong đám người có một số huyền sư bật ra nụ cười khinh thường.
Một tên huyền sư nho nhỏ trong dân gian mà lại muốn Huyền Môn viết giấy mượn, còn muốn công khai trong giới nữa.
Nên nói cô gái này ngu xuẩn hay là nói cô quá khờ dại đây?
Một thanh niên huyền sư mặc áo khoác dài màu xanh xám, tóc dài búi gọn trên đầu, có chút không đành lòng bước lên khuyên nhủ: “Cô bé à, cô vẫn nên giao đồ vật ra đi.”
Thật ra, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, bọn họ làm như thế này là đang ỷ thế bức người, công khai cướp đoạt bảo vật của người ta.
Trong đám người kia cũng có hai, ba huyền sư cảm thấy hành động này quá phản cảm, cho rằng việc này không khác gì bọn trộm cướp cả, nhưng môn phái của bọn họ đã cưỡng ép, yêu cầu bọn họ tham gia việc này.
Bởi vì đủ loại quy định và lo lắng về sau nên bọn họ chỉ có thể cố chịu đựng cảm giác phản cảm để kiên trì đến đây. Vì vậy, điều bọn họ có thể làm chỉ là cố gắng khuyên nhủ Cố Chi Tang, để cô đừng quật cường như vậy nữa.
Bọn họ không muốn nhìn thấy một huyền sư xuất chúng ở thế hệ trẻ bị sự việc này đả kích trầm trọng, thậm chí còn bị thương nặng.