Lão già đứng đằng sau Nhân Chân Tử hừ lạnh: “Ngu xuẩn đến mất cả lý trí rồi! Nhân Chân huynh, không cần phí sức lực đấu võ mồm với tên quỷ nhỏ ích kỷ và hẹp hòi này nữa.”
Sắc mặt của Cố Chi Tang hoàn toàn lạnh hẳn: “Tôi không thích đến trễ chút nào. Mấy người đã làm trì hoãn thời gian khiến tôi không thể đăng ký thủ tục để lên máy bay rồi.”
Lời nói của cô giống như một trò đùa vang lên bên tai của đám người kia. Lão già vừa nói kia không hề chờ đợi thêm một giây nào nữa, ông ta lập tức nhấc chân lên, xông thẳng về phía Cố Chi Tang.
Người này có vóc dáng lùn, tóc đã xám trắng, mặc bộ đạo bào ngắn và gọn gàng, tay cầm phất trần dài màu trắng.
Hơn nữa, nghe tiếng quát hùng hồn và thân pháp linh hoạt kia, nếu không xét đến phẩm hạnh thì ông ta cũng là một đạo sĩ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Lão già này vừa xông lên thì đã có một huyền sư mở miệng than thở: “Có vẻ như đạo hạnh của Kính huynh lại tăng tiến rồi, cô bé kia sợ rằng sẽ phải chịu khổ đấy.”
Vị huyền sư vừa bày ra Mê Trận của “Kỳ Môn Độn Giáp” cũng làm bộ làm tịch thở dài, khiến Nhân Chân Tử phải ghé mắt nhìn qua: “Phùng huynh sao lại thở dài như thế?”
Vị đại sư trận pháp kia ra vẻ thâm trầm: “Chỉ là cảm thấy Cố Chi Tang này quả thật là một huyền sư có thiên phú, là một thiên tài trận pháp hiếm có nên có chút đáng tiếc.”
“Đúng vậy, tuy rằng có thiên phú tốt nhưng phẩm hạnh lại quá kém cỏi.”
Giọng nói của Nhân Chân Tử thản nhiên vang lên: “Muốn trách thì chỉ có thể trách cô bé đó chưa bao giờ tiếp nhận sự dạy dỗ của Huyền Môn nên mới phát triển thành tính cách quái đản như vậy. Cô ta bị ngã lật nhào vì tính nết quật cường này cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Để cho một tiền bối lão làng như Kính huynh giáo dục cô bé một chút thì có khi sẽ thay đổi được tính nết không tốt đó. Đối với cô bé đó thì cũng chưa chắc không phải là chuyện xấu.”
Hai người nói đến đây thì vị đạo sĩ già họ Kính kia đã tiến đến rất gần Cố Chi Tang rồi.
Không biết vì sao nhưng cô gái trẻ lúc nãy vẫn còn “nói ẩu nói tả” thì bây giờ lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dường như đã bị dọa đến choáng váng cả người.
Vị đạo sĩ già vung phất trần trong tay ra, từng trận gió mạnh rít lên từng cơn, như một cây roi quất thẳng về phía Cố Chi Tang. Trong mắt của ông ta tràn ngập tàn nhẫn, không hề nương tay chút nào.
Thanh niên áo xanh vừa rồi đã lên tiếng khuyên nhủ thở dài một hơi, không đành lòng nhìn thảm kịch sẽ xảy ra nên đã rũ mắt xuống tránh đi.
Giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết khàn đặc và chói tai, vang vọng khắp không gian trong trận pháp.
Thanh niên huyền sư nghe thấy âm thanh kia có vẻ khác thường. Ánh mắt của anh ta lộ ra vẻ khiếp sợ và lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía xa.
Lúc này, anh ta nhìn thấy thân thể của vị đạo sĩ già mặc quần áo màu xám kia giống như một giẻ lau rách nát, bị thứ gì đó làm cho bay ngược về giữa không trung.
Tiếng kêu thảm thiết kia không phải phát ra từ miệng của Cố Chi Tang.
Mà là từ vị đạo sĩ già họ Kính kia!!
Thân thể của ông ta ngã dúi dụi xuống bên chân của Nhân Chân Tử, cách đoàn người chỉ khoảng hai ba mét.
Đây là kết cục mà tất cả mọi người không ai tưởng tượng ra nổi!
Lớp mặt nạ bình tĩnh và thản nhiên của Nhân Chân Tử rốt cuộc cũng nứt ra, sắc mặt khó coi nhảy tránh sang một bên. Như vậy thì mới tránh khỏi việc vị đạo sĩ già có thân hình thấp bé kia đâm vào chân mình.
“Kính huynh?!”
“Nhanh lên, mau đỡ người dậy!”
Có một vị huyền sư chạy đến gần thì thấy vị đạo sĩ già kia đã phun ra khá nhiều máu, bắn tung tóe lên trên vạt áo. Người này luống cuống tay chân cầm máu vết thương cho vị đạo sĩ họ Kính kia.
Nhìn thấy hai lỗ thủng trên thân thể của ông ta cùng với xương bàn tay đã bị gãy nát do va chạm mạnh xuống đất thì tất cả huyền sư ở đây đều quay qua nhìn nhau, vừa sợ hãi lại vừa không biết nên nói gì.
Bên thắt lưng của vị đạo sĩ già họ Kính kia còn đang treo một thẻ bài màu vàng đồng, bên trên có khắc chữ cổ của Huyền Môn: “Huyền Bậc Bảy”.
Đó là biểu tượng của đẳng cấp và thân phận của một huyền sư.
Huyền sư cấp “Hoàng” có tổng cộng mười hai bậc, huyền sư cấp “Huyền” có tổng cộng tám bậc. Lên trên cao hơn là huyền sư cấp “Địa” có bốn bậc, và cuối cùng là huyền sư cấp “Thiên”, là huyền sư cấp cao đã bước một chân vào hàng ngũ Tiên, sắp sửa độ kiếp phi thăng…
Trong toàn bộ giới huyền học cũng chưa chắc đã tìm ra được một huyền sư đạt đến cấp bậc “Thiên”.
Do đó, vị đạo sĩ già họ Kính này có cấp bậc huyền sư như kia đã được coi là cực kỳ lợi hại.
Chỉ là một huyền sư đã đạt đến bậc gần như cao nhất trong cấp “Huyền” mà khi đối đầu với Cố Chi Tang thì ngay cả đối phương đã ra tay như thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, đã bị một chiêu của cô làm cho chật vật không thể gượng dậy nổi.
Chuyện này làm sao không khiến cho những người trong Huyền Môn cảm thấy ngạc nhiên và chấn động được?
Không biết ai đã mở miệng nói một câu: “Này, người này chẳng lẽ đã là huyền sư cấp {Địa} rồi sao? Chúng ta còn ép buộc cô bé này nữa không…”
Trong số bọn họ, không có mấy người có đạo hạnh và cấp bậc cao hơn vị đạo sĩ họ Kính kia.