Cảm nhận được khí thế bức người xung quanh thân thể của Cố Chi Tang, Nhân Chân Tử đã nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn cô: “Sao có thể như vậy được? Chẳng nhẽ cô ta đã tu luyện được đạo hạnh từ khi còn trong bụng mẹ sao?!”
“Mọi người nhìn kìa, đó là cái gì vậy?!”
Theo tiếng hét to của một người, tất cả những người còn lại đều bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, cố gắng tập trung tinh thần quan sát kỹ lưỡng cảnh tượng phía trước.
Lấy cây kiếm gỗ được Cố Chi Tang chống xuống đất làm trung tâm, hai bên trái, phải của cô lần lượt có những quân cờ đen, trắng trong suốt đang phát sáng bay lơ lửng ở bên cạnh cô.
Dưới chân cô có một bản đồ bát quái đang thấp thoáng ẩn hiện!
Luồng không khí bao quanh thân thể của Cố Chi Tang đang không ngừng xoay tròn, thậm chí còn có xu hướng khuếch tán ra xung quanh.
Khuôn mặt của đại sư trận pháp hơi vặn vẹo, mặc dù trong thâm tâm của ông ta cực kỳ không cam lòng nhưng vẫn cắn răng nói: “Là {Cửu Cung Bát Quái Trận}?!”
Nhân Chân Tử trừng mắt nhìn ông ta: “Cái gì cơ?”
“Cửu Cung Bát Quái Trận” là một trận pháp phức tạp hợp thành từ Thái Cực Bát Quái.
Trận pháp này lấy phương vị trong Cửu Cung Bát Quái và nguyên lý sinh – khắc của Ngũ Hành để thiết lập một trận pháp nhìn như đơn giản nhưng lại cực kỳ phức tạp và được coi là một trận pháp nền tảng cơ sở.
Chỉ cần ở trong trận pháp dựng lên lúc ban đầu, sau đó hơi thay đổi một số vị trí nào đó trong các điểm của trận thì sẽ biến đổi thành những trận pháp có năng lực và hiệu quả khác nhau.
Ví dụ như Quần Anh Trận, Ngọa Long Trận, Trường Xà Trận, Thập Diện Mai Phục Trận, v.v… Thậm chí, “Kỳ Môn Độn Giáp” mà Cố Chi Tang vẫn luôn sử dụng chỉ là một nhánh trong “Cửu Cung Bát Quái Trận”!
Đại sư trận pháp đã từng nghe nói về trận pháp này nhưng nó có yêu cầu rất cao về năng lực và khả năng suy diễn của người bày trận.
Dù thế nào thì ông ta cũng không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên và cũng có thể là lần duy nhất mà ông ta được chứng kiến một trận pháp lớn được tất cả các đại sư trận pháp mơ ước lại xuất hiện từ tay của một tiểu bối như vậy!
Ông ta suy sụp tinh thần, sắc mặt cực kỳ khó coi, giống như một quả cà tím gặp sương giá vậy.
Nhân Chân Tử gầm lên: “Nếu ông đã nhìn ra được thì nghĩ cách phá trận đi!”
Đại sư trận pháp quay lại nhìn ông ta như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ:
“Ông cảm thấy một người có thể bày ra một trận pháp lợi hại hơn ngay bên trong trận pháp của tôi mà tôi hoàn toàn không phát hiện ra một chút bất thường nào thì tôi dùng cái gì để đấu lại với người đó đây?”
Ông ta không để ý đến Nhân Chân Tử nữa, ánh mắt có chút si mê, điên cuồng nhìn chằm chằm vào bản đồ bát quái ở dưới chân Cố Chi Tang, sau đó lẩm bẩm nói:
“Hóa ra là như vậy, vậy mà lại có thể lấy quân cờ làm điểm trận. Lão Kính từ lúc áp sát vào cô ta thì đã bị {Cửu Cung Bát Quái Trận} xếp vào mục tiêu công kích rồi.”
“Còn nơi mũi kiếm chống xuống đất kia chính là {Điểm Tướng Đài}, cô ta bất động như núi chính là đang bày mưu tính kế, biến hóa thế cục hai quẻ Càn – Khôn, khiến cho trận pháp có thể biến đổi trong nháy mắt…”
“Cô ta là một thiên tài, thật sự là một thiên tài tuyệt thế!!”
Nhân Chân Tử: “??”
Nhìn thấy đồng đội ngu ngốc như lợn đã trở mặt phản bội ngay trước mặt như vậy thì Nhân Chân Tử đã tức giận đến mức không thể duy trì được phong thái nhẹ nhàng lúc đầu.
Cả một đoàn người huyền sư trong Huyền Môn cùng nhau ra mặt như vậy, nếu bọn họ không thể lấy đi được đồ vật gì mà còn bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch đánh tơi tả thì chỉ sợ sẽ bị những đồng môn trong giới huyền học cười đến rụng răng!
Nhân Chân Tử cao giọng nói: “Cố Chi Tang, cô dám dùng thủ đoạn hung tàn và ác độc như vậy để công kích một tiền bối ở trong Huyền Môn chúng tôi thì quả thật là một yêu nữ có tâm địa độc ác!”
“Hôm nay, tôi nhất định phải thay giới huyền học quét sạch đám người bất chính như cô!”
Cố Chi Tang cười nhạo một tiếng rồi lười biếng liếc mắt nhìn về phía Nhân Chân Tử đang thẹn quá hóa giận kia: “Tôi sợ hãi quá cơ.”
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấy những người đến đây hôm nay không có một ai là nhân vật trung tâm trong Huyền Môn cả. Hay nói cách khác, trong mắt của Huyền Môn thì cô vẫn chỉ là một tên lâu la nhỏ bé, không đáng để tâm.
Đúng lúc này, “Quỷ Quế Anh” – Chu Tuệ Lan vốn dĩ còn đang thành thật nằm trong bùa khóa hồn không dám động đậy thì lúc này, nó lại cảm nhận được sức ép và hơi thở ở xung quanh nên đã bắt đầu rục rịch.
Nó rất quen thuộc với loại hơi thở này. Là một con quỷ đã ẩn náu hơn trăm năm trên trần gian nên nó từng bị không ít huyền sư đuổi giết. Hơi thở kia chính là mùi phát ra từ những bùa chú của đám huyền sư đó.
Lúc này, Chu Tuệ Lan vẫn cho rằng Cố Chi Tang là một huyền sư đóng vai phản diện, bởi vì nhìn cô không hề đàng hoàng chút nào.
Nó nghĩ rằng Cố Chi Tang đang bị các huyền sư chính đạo đuổi giết nên vì muốn giành được ấn tượng tốt của cô, hy vọng cô không đưa nó xuống Âm Tào Địa Phủ nên Chu Tuệ Lan đã mạnh dạn ló đầu từ trong bùa chú.
“Ai dám làm tổn thương chủ nhân của ta?!”
Cố Chi Tang: “…?”