Hai mắt của Nhân Chân Tử sáng ngời, dường như đã nắm bắt được điểm yếu của Cố Chi Tang nên lập tức ầm ĩ:
“Cô quả nhiên là một yêu nữ tà đạo, vậy mà lại dám nuôi dưỡng ác quỷ sao? Cô dùng cấm thuật giam cầm một âm hồn để làm quỷ nô thì đã bại hoại bầu không khí trong chính đạo rồi.”
Cố Chi Tang cạn lời, không biết phải nói gì. Cô lạnh nhạt liếc nhìn về phía hồn phách gần như trong suốt của Chu Tuệ Lan rồi không nói thêm gì nữa.
Muốn kết tội thì sợ gì không có lý do, cho dù bên cạnh cô có quỷ vật hay không, chỉ cần cô không làm theo ý của những người này thì cô sẽ bị xuyên tạc trở thành tà môn ma đạo trong miệng bọn họ mà thôi.
Trái lại, Chu Tuệ Lan hùng hổ xông ra rồi mới nhìn quanh bốn phía. Lúc này, nó mới nhận ra hình như “chuyện tốt” mà mình vừa làm có vẻ như đã biến thành “chuyện xấu” rồi.
Nó lập tức ngượng ngùng lùi về trong bùa, không dám kêu thêm một tiếng nào.
Nhưng mà, sau khi đám người kia nhìn thấy bên cạnh Cố Chi Tang có âm hồn xuất hiện thì những huyền sư còn đang bàng quan và chần chừ đã không thể không gia nhập vào chiến trường.
Ngay lập tức, các chiêu thức lòe loẹt từ bốn phương tám hướng đổ xô về phía Cố Chi Tang.
Cô nâng thanh kiếm gỗ trong tay lên, mũi kiếm chạm vào một quân cờ màu đen rồi ném nó ra ngoài. Khi quân cờ kìa rơi xuống mặt cỏ thì trong nháy mắt, sương mù bên trong trận pháp đã xảy ra biến đổi.
Thập Diện Mai Phục Trận, sát khí xuất hiện.
Và bóng dáng của cô cũng lập tức biến mất tại chỗ.
Các huyền sư bị vây trong trận pháp cực kỳ căng thẳng và cẩn thận cảnh giác bốn phía.
Trong đám người, thanh niên áo xanh kia dường như đã cảm nhận được gì đó, từ trong lồng ngực lấy ra một đồ vật bằng gỗ, ngón tay chạy dọc theo sống lưng của nó thì các khớp xương và chân tay của đồ vật kia lập tức duỗi ra từ tấm thân hình cầu.
Nó cử động tự nhiên và linh hoạt giống như một vật sống vậy.
Ngay lúc anh ta định sử dụng rối gỗ để phá vỡ màn sương trước mặt thì một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở ngay bên cạnh anh ta.
Thanh niên huyền sư kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô gái trẻ tuổi có sắc mặt lạnh nhạt hất bay. Rối gỗ trong tay cũng rơi xuống mặt đất và thân thể của anh ta lăn lộn vài vòng rồi mới đứng lên được.
Cố Chi Tang không có chút ấn tượng tốt nào đối với những người trong Huyền Môn này, duy chỉ có người thanh niên còn có chút lương tâm, có lẽ chính là thế hệ sau của Lỗ Ban Môn này thì vẫn còn khá có hảo cảm.
Cô lạnh lùng bỏ lại một câu: “Trong {Ngũ Khuyết} thì anh đã dính đến {Độc} rồi, nếu không muốn bị thêm {Tàn} nữa thì đứng sang một bên đi.”
Vừa dứt lời thì bóng dáng của cô lại biến mất tại chỗ.
Khi hai quân cờ trắng đen đang không ngừng biến đổi vị trí thì không gian trong “Cửu Cung Bát Quái Trận” cũng càng thêm mơ hồ, khó phân biệt ai với ai. Thậm chí đã có hai vị huyền sư trong đám người kia tự công kích lẫn nhau, cuối cùng cả hai bên đều thương nặng.
Trong nháy mắt, đám huyền sư tự xưng là tinh anh trong Huyền Môn đã ngã xuống hơn nửa.
Nhân Chân Tử cắn chặt răng, trong lòng ông ta biết rằng không thể tiếp tục như vậy nữa. Ông ta không ngừng kết ấn trước ngực mình, kết hợp với niệm chú pháp mà người thường nghe không hiểu. Sau đó, cảnh tượng trước mắt ông ta đã trở nên rõ ràng hơn.
Tu vi của Nhân Chân Tử ở trong Huyền Môn cũng không tính là cao chỉ là “Huyền Bậc Sáu” mà thôi. Nhưng ông ta lại có địa vị rất cao, thậm chí còn có thể xưng huynh gọi đệ với một ít quan chủ của Đạo Quan cỡ trung. Bởi vì ông ta là thế hệ sau của Pháp Gia.
Môn phái của ông ta tu luyện chính là đạo pháp trong trời đất, đến bây giờ thì những người kế thừa môn phái này đã rất thưa thớt nên ông ta đã luôn giữ được thân phận của mình.
Nhìn thấy bóng dáng của Cố Chi Tang như ẩn như hiện trong đám sương mù thì Nhân Chân Tử đã nảy sinh ra ý đồ tàn nhẫn.
Ông ta lấy từ trong tay áo hai lá bùa “Sí Hỏa Phù” có công lực mạnh mẽ, sau khi niệm chú để châm ngòi lửa thì đã lập tức ném về phía Cố Chi Tang.
Rõ ràng Cố Chi Tang đang quay lưng về phía ông ta nhưng đột nhiên, cô lại quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Trong lòng Nhân Chân Tử đột nhiên sinh ra điềm xấu, ngay sau đó, ông ta nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng hét hoảng sợ.
Ông ta vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy bùa lửa đang thiêu đốt hừng hực vừa ném ra bây giờ lại như một con rắn khổng lồ nhào về phía ông ta, liếm sạch lông mày và lông mi của ông ta, đốt cháy đen thui cả khuôn mặt.
…
Sau khi màn sương mù màu xanh nhạt đã bị thay thế bằng ánh bình minh từ phía chân trời, Cố Chi Tang đã chậm rãi thu lại tất cả quân cờ dùng để bày trận, rút thanh kiếm gỗ lên và cắm vào vỏ kiếm ở sau lưng.
Cô phủi tay, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động.
Tốt lắm, cô bị trễ chuyến bay rồi.
Cố Chi Tang đen mặt, gõ gõ bàn phím trên điện thoại di động một lúc.