Lúc này, một đám huyền sư bị thương khắp người đang chen chúc một chỗ để sưởi ấm cho nhau. Bọn họ dùng ánh mắt cực kỳ căng thẳng và sợ hãi nhìn về phía cô, dường như đang sợ chỉ cần nháy mắt một cái là bọn họ sẽ bị cô nhổ cỏ tận gốc, giết người diệt khẩu luôn.
Ai ngờ được rằng, Cố Chi Tang lại đi đến trước mặt bọn họ rồi nói: “Bây giờ đến lúc tính sổ rồi.”
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt ngơ ngác, mờ mịt.
Cố Chi Tang nói: “Tôi đã lỡ chuyến bay nên giá vé máy bay và chi phí đi taxi lần này xem như đã bị mấy người lãng phí. Do đó, số tiền này phải do mấy người bù lại cho tôi.”
“Ngoài ra, mấy người đã làm hỏng tâm trạng tốt đẹp của tôi, có ý đồ mưu hại và chèn ép tôi. Điều này khiến cho một huyền sư trẻ tuổi, nhỏ bé, chưa gặp qua nhiều chuyện trên đời như tôi có bóng ma tâm lý sâu sắc.”
“Như vậy thì mấy người phải trả tiền ăn cơm, tiền an ủi tinh thần cho tôi. Xét cả chuyện mấy người khá đông nên tôi đã chia đều theo đầu người, mỗi người phải trả cho tôi một trăm nghìn.”
Nghe thấy cô đòi tiền thì gánh nặng trong lòng của mấy huyền sư kia lập tức được buông lỏng.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng bọn họ lại âm thầm phỉ nhổ, cảm thấy quả nhiên Cố Chi Tang vẫn sợ hãi đắc tội Huyền Môn nên không dám làm gì bọn họ.
Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của cô đã khiến cho bọn họ mở to hai mắt.
“Mấy người đã lãng phí thời gian khoảng một giờ tám phút của tôi để đối phó với mấy người. Tôi xóa bỏ số lẻ và sẽ tính tiền theo một giờ công lao động bình thường.”
“Tuy rằng chia đều theo đầu người thì đánh mỗi một người sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng bởi vì tôi đã đánh tất cả trong một lần nên quá là mỏi tay. Vì vậy, mỗi người phải bồi thường cho tôi một triệu bảy trăm nghìn.”
“Cô đang lý luận vớ vẩn cái gì vậy?” Một huyền sư mặt xám mày tro trợn to hai mắt: “Cô đang cướp bóc à?!”
Cố Chi Tang nở một nụ cười: “Anh nghĩ rằng tôi không biết xấu hổ giống như mấy người à?”
Cô tiện tay lấy ra một hợp đồng mời cô chụp ảnh bìa tạp chí, bên trên có giá cả do phía tạp chí chào mời:
“Nhìn rõ ràng vào, đây là lời mời từ nửa tháng trước rồi. Tôi không dựa theo sự nổi tiếng bây giờ của mình để bắt mấy người trả tiền là đã cực kỳ có lương tâm rồi đấy.”
“Tôi nói cho mấy người biết, thời gian của một nghệ sĩ nữ nổi tiếng như tôi rất quý giá đấy.”
Nhưng đến đây vẫn còn chưa tính sổ xong, cô chống cằm lạnh lùng nhìn mấy người kia: “Sau khi đã tính xong những bồi thường mà tôi đáng được nhận thì chúng ta bắt đầu tính toán chuyện khác.”
“Người trong Huyền Môn mấy người thích giở trò uy hiếp người khác vào ban ngày ban mặt thì chắc hẳn đã chuẩn bị tinh thần bị người ta trả thù khi năng lực không bằng người rồi.”
“Mỗi người chỉ cần trả ba triệu tiền mua mạng sống của mình. Làm tròn tổng cộng thì mỗi người hãy đưa cho tôi năm triệu, sau đó có thể cút đi được rồi.”
“Cô!” Có huyền sư khó thở, mở miệng uy hiếp: “Cố tiểu hữu, làm việc không cần tuyệt tình như vậy! Cô không sợ bị Huyền Môn ghi thù hay sao?!”
Cố Chi Tang lật cổ tay bắn ra một viên quân cờ màu đen, chọc thêm một lỗ thủng trên người của vị huyền sư kia, sau đó mở miệng nói chuyện với giọng điệu vô cùng hiền lành:
“Ông có thể không mua mà.”
Cuối cùng, mấy người kia phải cố nén uất nghẹn trong lòng, miễn cưỡng gom đủ tiền mua mạng sống của mỗi người rồi chuyển tiền vào tài khoản làm việc của Cố Chi Tang.
Bởi vì số tiền chuyển khoản quá lớn nên mỗi người bọn họ còn nhận được một cuộc gọi từ nhân viên chăm sóc khách hàng của ngân hàng. Khi nghe giọng nói ấm áp, đầy quan tâm của nhân viên ngân hàng thì bọn họ cảm thấy bản thân sắp rơi lệ đầy mặt mất.
Sau khi nhận được tiền thì Cố Chi Tang đã nghênh ngang rời đi.
Còn về chuyện những người bị vây trong trận pháp bao giờ mới có thể đi ra ngoài thì tất nhiên là chờ đến khi lực lượng mà cô lưu lại hoàn toàn biến mất, không thể duy trì được trận pháp tiếp tục vận hành nữa.
Lúc đó thì bọn họ sẽ được thả ra.
Khi cảm thấy xung quanh đã không còn ai nữa thì Chu Tuệ Lan vẫn luôn rúc ở trong bùa chú mới cẩn thận nhô đầu ra:
“Đại nhân, ngài thật là uy phong!”
Thấy Cố Chi Tang không phản ứng nó thì Chu Tuệ Lan lại hỏi: “Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Lần này, Cố Chi Tang rốt cuộc đã có phản ứng: “Đưa cô xuống Âm Tào Địa Phủ.”
Chu Tuệ Lan: “?!!”
Nó khóc không ra nước mắt, im lặng chui về lại lá bùa, không dám nói gì nữa.
Cố Chi Tang là một người có sự kiên trì vô cùng cứng nhắc với chuyện tuân thủ khế ước.
Vốn dĩ cô định nói một tiếng với Liễu Cẩn rằng cô sẽ đến muộn nhưng cuối cùng thì cô vẫn dậm chân, triệu hồi ra Quỷ Môn cao ba mét, dày đặc âm khí, chuẩn bị mượn đường địa phủ.