Khi bóng dáng của cô vừa xuất hiện trên đường xuống Suối Vàng thì lại một lần nữa gặp Mặt Ngựa đang trực gác ở đầu cầu.
Mặt Ngựa và một đám âm hồn bay lơ lửng bên cạnh vừa nhìn thấy cô thì lập tức vô cùng kích động. Từng đám sương xám bắt đầu quay cuồng vần vũ còn đôi mắt của Mặt Ngựa thì đã tròn xoe.
Nghĩ đến vài lần gặp mặt khác thường lần trước nên Cố Chi Tang rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó. Cô hỏi dò: “Đại nhân Âm Sai có gì muốn nói với tôi à?”
Mặt ngựa lần đầu tiên được nói chuyện với thần tượng nên cực kỳ kích động, gật đầu lia lịa, nĩa thép trong tay của nó cũng run lẩy bẩy.
Hóa ra thật sự không phải là do cô tự tưởng tượng.
Mỗi lần đi xuống địa phủ thì Cố Chi Tang luôn cảm thấy hình như quỷ hồn ở nơi này đang nhìn chằm chằm vào cô, dường như ai cũng nhận ra cô.
Cô lại thử hỏi: “Một lát nữa tôi sẽ còn xuống địa phủ để chuyển giao âm hồn nên đến lúc đó sẽ nói chuyện kỹ hơn với đại nhân Âm Sai, được không?”
“Tất nhiên rồi! Tang Tang cứ bận việc trước đi.” Mặt Ngựa nói với giọng trầm đục.
Khi nghe thấy cách xưng hô của Âm Sai đối với mình thì Cố Chi Tang cũng ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, có thêm các quỷ hồn khác cũng tụ tập lại, vây quanh chỗ này. Khi bọn chúng nhìn thấy cô thì tất cả đều hưng phấn vẫy tay, có quỷ hồn còn lấy cả hộp sọ trong đầu mình ra để vẫy, ý đồ thu hút sự chú ý của cô.
“Là Cố Chi Tang kìa! Cô ấy đang nhìn chúng ta đấy!!”
“Tang Tang nhìn tôi này, tôi là quỷ hâm mộ của cô đấy! Tôi tặng hộp sọ của tôi cho cô này!”
Mãi cho đến tận lúc cô trở về trần gian thì Cố Chi Tang vẫn có chút ngơ ngác.
Hình như bản thân đã trở thành một người khá nổi tiếng ở dưới địa phủ thì phải?
Lúc này, cô đã đứng ở trong địa phận thành phố Dung, nhưng cô cũng không đi thẳng đến đoàn làm phim mà lại bắt xe đến nhà của Liễu Cẩn.
Trước khi cô đi ghi hình chương trình “Linh Sự” thì Đổng Anh – mẹ của Liễu Cẩn đã dưỡng tốt hồn phách rồi. Bây giờ, bà ấy không cần ở trong người giấy màu vàng nữa, có thể đi xuống địa phủ để bước vào luân hồi rồi.
Cho nên, Cố Chi Tang đã đưa bà ấy về nhà Liễu Cẩn và hẹn rằng sau khi kết thúc việc ghi hình cho chương trình sẽ dẫn bà ấy đi xuống âm phủ. Cũng là để cho hai mẹ con nhà Liễu Cẩn có một chút thời gian cuối cùng để ôn chuyện với nhau.
Cố Chi Tang lại ở trong chương trình thu được hồn phách của Chu Tuệ Lan nên vừa lúc cùng nhau dẫn cả hai âm hồn này xuống âm phủ luôn.
Trước khi rời đi, Đổng Anh và Liễu Cẩn cũng rất dứt khoát, không bịn rịn vương vấn gì.
Hồn thể của Đổng Anh bay ra từ người giấy màu vàng, gập người thật sâu về phía Cố Chi Tang: “Tôi có thể ở thêm một tháng trên trần gian cùng với Liễu Cẩn đã thực sự đã quá hời rồi, cảm ơn Tang Tang.”
Trái lại, Chu Tuệ Lan lại lẩm bẩm: “Đại nhân, nếu tôi đi xuống địa ngục, nhận xong hình phạt và hối cải thành một con quỷ mới thì sau đó, tôi có thể quay trở về làm quỷ nô của ngài được không?”
Cố Chi Tang có chút bất đắc dĩ: “Sao cô cứ muốn làm quỷ nô vậy? Vì sao không muốn đi đầu thai thế?”
Chu Tuệ Lan ngập ngừng cả nửa ngày, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Người ta còn chưa gặp được người tốt nào cả, còn chưa biết mùi vị của tình yêu như thế nào nên không muốn cứ như vậy mà đi đầu thai.”
Khi còn sống, cô ấy đã bị hủy hôn nên việc có thể tìm được một người yêu tuấn tú và chu đáo đã biến thành sự cố chấp trong lòng cô ấy khi trở thành một con quỷ.
Sau khi nghe thấy cô ấy nói vậy thì Đổng Anh trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Vậy thì cô càng nên đi xuống địa phủ. Cô thử nghĩ kỹ lại xem, ở trên trần gian thì cô còn phải trải qua muôn vàn cực khổ mới có thể tìm một thân xác phù hợp với hồn thể của mình.”
“Không những thế, chuyện đó còn làm trái với pháp tắc của trời đất. Nhưng mà, nếu cô đi xuống âm phủ thì sẽ khác hẳn, cô có thể đi tìm một con quỷ nam đẹp trai mà.”
“Cô ở trong giới quỷ hồn cũng được coi là một con quỷ khá mạnh, không thích quỷ hồn nào thì cứ đá đi rồi đổi một quỷ hồn khác. Nếu con quỷ kia dám phu bạc cô thì cô ăn nó luôn. Như vậy thì không phải còn tốt hơn nhiều so với ở trên trần gian sao?”
Chu Tuệ Lan: “!!!”
Quỷ hồn đơn thuần đến từ triều đại phong kiến đang cực kỳ khiếp sợ, dường như cô ấy đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới, khiến trái tim của cô ấy rung động không thôi.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy đã nắm chặt tay của Đổng Anh và bắt đầu gọi “chị gái tốt”, hơn nữa, còn bắt đầu thúc giục Cố Chi Tang nhanh chóng dẫn bọn họ xuống âm phủ.
…
Sau khi xuyên qua Quỷ Môn một lần nữa thì Cố Chi Tang đã dẫn Đổng Anh và Chu Tuệ Lan đi lên con đường dẫn xuống Suối Vàng.
Một chân cô vừa mới bước ra khỏi cánh cổng tối tăm của địa phủ thì ở bên ngoài đã truyền đến từng tiếng hò hét sôi nổi.
Cố Chi Tang ngẩng đầu nhìn lên thì thấy được một đống âm hồn có sắc mặt cực kỳ hưng phấn, đang tụ tập đông nghìn nghịt, nhìn chằm chằm vào cô như yêu quái nhìn thấy thịt Đường Tăng.
Dường như bọn họ chỉ hận không thể lập tức nhào ngay đến trên người cô.