Cố Chi Tang khó có thể chống đỡ được sự nhiệt tình của chúng quỷ. Khi nhìn thấy xu hướng tụ tập có dấu hiệu càng ngày càng mở rộng thì cô vội vàng giao lại hai quỷ hồn Đổng Anh và Chu Tuệ Lan rồi hỏi:
“Đại nhân Âm Sai, tôi có chút chuyện muốn gặp mặt Diêm Vương, không biết ngài có thể truyền lời một tiếng được không?”
Mặt Ngựa: “Tất nhiên có thể rồi.”
Tuy rằng Cố Chi Tang không thói quen đối mặt với sự nhiệt tình của nhiều quỷ hồn như vậy nhưng bản thân cô cũng không chán ghét điều này.
Trước khi rời đi, cô còn lấy tất cả giấy bùa vàng ra và gấp thành vô số nén vàng, xem như tặng cho những quỷ hồn hâm mộ cô ở dưới địa phủ.
Nhưng mà, bởi vì hồn lực của cô quá mức cường đại nên những nén vàng mà cô vừa gấp đã được địa phủ quét và tự động phân loại vào cấp bậc cao nhất trong ngân hàng Thiên Địa.
Vốn dĩ cô muốn làm một ít chuyện tốt nhưng kết quả thì những con quỷ hâm mộ đã xông vào đánh nhau để giành giật những nén vàng đó. Trong lúc ồn áo, nhốn nháo thì không biết nhãn cầu của ai đã bị rớt xuống đất, bị một đống quỷ hồn giẫm đạp.
Sau khi tiến vào Điện Diêm Vương thì môi trường xung quanh cô đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Cố Chi Tang bước vào một tòa nhà nguy nga, tráng lệ và được gặp một trong mười vị Diêm Vương đang ngồi trên đài cao.
Cô nhìn kỹ hơn một chút rồi chắp tay chào hỏi: “Bái kiến Luân Chuyển Vương.”
Luân Chuyển Vương – Tiết Lễ là Diêm Vương ở điện thứ mười, cũng là một Diêm Vương duy nhất không chưởng quản những địa ngục nhỏ, là nơi dùng để trừng phạt quỷ hồn.
Ông ấy là một Diêm Vương chuyên phán xét thiện – ác của quỷ hồn, phán định nam – nữ trong luân hồi, quyết định thân phận cao quý và xác định tuổi thọ của các âm hồn.
Ở đời trước, khi Cố Chi Tang thường xuyên ra vào địa phủ thì cũng đã từng gặp gỡ và giao tiếp với mười vị Diêm Vương, cũng như các Âm Sai ở dưới âm phủ.
Trong số đó, vị Luân Chuyển Vương này có lẽ bởi vì không dính dáng đến chuyện trừng phạt, không cần áp chế ác quỷ nên là một vị Diêm Vương có tính tình tốt nhất trong mười vị.
Lúc này, Luân Chuyển Vương – Tiết Lễ đang đội mũ quan trên đầu, có chút tò mò hỏi lại: “Cô biết tôi sao?”
Không đợi Cố Chi Tang trả lời thì Luân Chuyển Vương lại tiếp tục nói:
“Nhưng mà, các Diêm Vương ở dưới địa phủ này đều biết về cô. Cố Chi Tang à, cô rất nổi tiếng ở dưới địa phủ đấy. Cô cũng hay thường xuyên mượn dùng Quỷ Môn của địa phủ như cánh cửa di chuyển tức thời vậy.”
“Nào, ngồi xuống nói chuyện đi. Chúng tôi đã chờ đợi cô rất lâu rồi.”
Cố Chi Tang hơi nheo mắt, nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống.
Nếu không phải giọng nói của Luân Chuyển Vương rất điềm đạm, trong âm thanh còn mang theo chút ý cười thì chắc cô sẽ lo lắng rằng bên địa phủ muốn tính sổ với mình.
Luân Chuyển Vương: “Trước tiên thì cô hãy nói về chuyện khiến cô muốn gặp tôi đi.”
Cố Chi Tang nói ra chuyện của Chu Tuệ Lan và Tiết Lễ đã gọi một Âm Sai đến để tra hỏi.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện ra người đính hôn với Chu Tuệ Lan bởi vì bị quỷ hồn hại chết nên sau khi xuống địa phủ đã không bị điều tra kỹ về những việc làm khi còn sống trên trần gian.
Do đó, người kia đã trốn thoát được các hình phạt.
Sau khi Luân Chuyển Vương phân phó cấp dưới sửa lại thì ông ấy lại tiếp tục hỏi cô: “Cô đến đây chắc hẳn không phải chỉ vì chuyện này thôi, đúng không?”
Cố Chi Tang chần chừ một lúc rồi vẫn lấy ra một bình ngọc nhỏ từ trong túi, dùng cả hai tay nâng lên rồi nói:
“Xin hỏi Luân Chuyển Vương, vật này là thứ bị rò rỉ ra ngoài từ địa phủ hay sao?”
Luân Chuyển Vương vẫy nhẹ tay, chiếc bình kia đã lập tức bay đến lòng bàn tay của ông ấy.
Ông ấy mở ra rồi chỉ ngửi một chút thì đã lập tức lộ ra sắc mặt khá phức tạp và đóng nắp bình lại.
“Cũng không phải, nhưng bên phía tôi có một số thứ muốn cho cô nhìn thấy.”
Vừa dứt lời, trước mặt Cố Chi Tang đã hiện ra một quyển sách.
Cô liếc nhìn Luân Chuyển Vương một cái rồi nhặt quyển sách lên và mở ra.
Trong quyển sách đã ghi chép lại sự thay đổi các số liệu ở dưới địa phủ trong gần hai trăm năm qua. Trong đó, số lượng người sống sau khi chết biến thành quỷ vật, số lượng quỷ hồn trốn thoát khỏi luân hồi của địa phủ đã tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, số lượng ác quỷ cũng liên tục tăng cao. Những Lệ Quỷ bị đưa xuống mười tám tầng địa ngục hoặc phải chịu hình phạt ở các địa ngục nhỏ có con số cao gấp mấy lần số lượng ác quỷ ở mấy trăm năm trước.
Cảm nhận trực quan nhất chính là: Con người đang càng ngày càng xấu xa hơn và địa phủ cũng bắt đầu không thể quản lý hết được các quỷ hồn kia.
Trực giác của Cố Chi Tang cho cô một dự đoán, nội dung trong quyển sách này không phải là thứ có thể tùy ý cho bất cứ ai đọc được. Những thông tin trong này chắc hẳn đều là cơ mật của địa phủ.