Trong một tòa biệt thự độc lập.
Áp suất không khí trong phòng rất thấp, xuất hiện dao động sức mạnh thuộc về nhiều người đang trộn lẫn với nhau nhưng không thể trấn áp được một sức mạnh cực kỳ nổi trội trong phòng.
Hơi thở kia mang theo sự âm u và hắc ám, rò rỉ từng chút một từ dưới tầng tầng lớp lớp các áp chế bên trên, nhè nhẹ bay ra, khiến trong bầu không khí cũng mơ hồ lộ ra một ít áp lực khiến người ta táo bạo và bồn chồn.
Một người phụ nữ trẻ mặc đạo bào màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi ở vị trí chính giữa phòng khách, nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt cách đó không xa.
Nếu Cố Chi Tang ở đây thì sẽ nhận ra cô gái này chính là một thí sinh cùng tham gia ghi hình chương trình với mình: Hề Hải Hồng.
Ngồi bên cạnh cô ấy là một cặp vợ chồng trung niên.
Hai người ăn mặc rất lịch sự và tao nhã, nhan sắc được bảo dưỡng tinh tế, vừa nhìn đã biết bọn họ xuất thân từ một gia đình phú quý.
Nhưng vào giờ phút này, khuôn mặt của hai người đang tràn ngập u sầu, cũng cực kỳ căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Bỗng nhiên, có thứ gì gây ra chấn động mạnh trong không khí, tiếp theo đó trong phòng vang lên từng đợt âm thanh giống như có thứ gì đó bị xô ngã.
“Tiểu Thừa!”
Người phụ nữ trung niên căng thẳng bật dậy, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập hoảng loạn, bà ấy muốn nhấc chân lên đi về phía cửa phòng.
Hề Hải Hồng thấy vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Phu nhân Yến, bác đừng kích động như vậy. Có cha tôi và đạo trưởng Trường Tần ở bên trong mà, bọn họ là hai vị huyền sư cấp {Địa} nên con trai của bác sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Bây giờ bọn họ đang triển khai pháp sự nên bác không thể đến gần cửa phòng được, sẽ ảnh hưởng đến bọn họ và con trai bác.”
“Khinh Ngạn, bà ngồi xuống đi, đừng quá lo lắng. Đại sư Tiểu Hề nói rất đúng, Yến Thừa nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Người đàn ông nho nhã ở bên cạnh cũng đứng lên an ủi vợ mình. Tuy nhiên bản thân ông ấy cũng siết chặt nắm tay và thở ra từng hơi nặng nề. Điều này chứng tỏ bản thân ông ấy cũng không hề có tâm trạng thoải mái như lời nói ra.
“Nhưng mà…” Vẻ mặt của Phù Khinh Ngạn vẫn còn hoang mang lo sợ, nhìn về phía chồng mình rồi lại nhìn Hề Hải Hổng, nhẹ giọng hỏi:
“Cô Hề, con trai tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không?”
Hề Hải Hồng vội vàng gật đầu để trấn an cảm xúc của bà ấy. Nhưng trên thực tế thì tâm trạng của cô ấy cũng có chút trầm trọng, cũng hơi lo lắng về câu nói khẳng định của bản thân.
Chỉ cách một lớp cửa, bên trong căn phòng kia đã sớm bày ra Thiên La Địa Võng các trận pháp nhỏ và cả Tru Sát Đại Trận.
Cha của Hề Hải Hồng – Hề Khôi cùng với quan chủ của Nhất Nguyên Quan – Trường Tần Đạo Nhân, là hai người đứng đầu hai trong ba thế lực lớn của Huyền Môn, đều đang ở trong căn phòng kia.
Bọn họ đang trấn áp điềm xấu, tinh lọc “hung sát khí”.
Nhưng ngay tại vừa nãy, “hung sát khí” trong không khí đột nhiên tăng vọt lên, khiến cho bọn họ gần như sắp không trấn áp được, có dấu hiệu của việc mất khống chế.
Điều này chứng tỏ pháp sự của Hề Khôi và Trường Tần Đạo Nhân vẫn còn chưa thành công!
Một khi bọn họ xác định chắc chắn rằng người mang điềm xấu đã hoàn toàn mất kiểm soát, bị sát khí cắn nuốt tất cả lý trí và biến thành một vật đại hung thì bọn họ sẽ khởi động các trận pháp nhỏ trong phòng để phong ấn người này.
Nếu tình huống nghiêm trọng hơn thì bọn họ sẽ phải khởi động cả Tru Sát Đại Trận.
Đây là tình huống mà tất cả mọi người ở đây đều không muốn nhìn thấy.
Nhà họ Yến ở trong giới huyền học cũng coi như có một ít thanh danh.
Nói về tổ tiên của bọn họ thì có thể ngược dòng đến khoảng bảy trăm, tám trăm năm trước. Nghe nói rằng bọn họ là một dòng bên xa xôi của hoàng thất Yến Quốc, truyền thừa đến nay thì trong cơ thể của bọn họ có lẽ vẫn còn một ít huyết mạch của hoàng thất.
Không giống như gia tộc lớn có năng lực về huyền học như nhà họ Hề, tuy rằng mấy đời nhà họ Yến cũng đã từng xuất hiện huyền sư nhưng những người này đều có thiên phú khá bình thường.
Gần hai trăm năm qua thì nhà họ Yến cũng chỉ có một người đạt đến cấp bậc “Huyền Bậc Năm”.
Nếu không phải gia tộc miễn cưỡng có nguồn gốc cổ xưa và huyết mạch ít ỏi của hậu duệ hoàng thất thì trong giới huyền môn đã sớm không còn chỗ đứng của nhà họ Yến rồi.
Đến thời kỳ đã chấm dứt chiến tranh và đang hoàn thành những bước cuối cùng để xây dựng thể chế quốc gia mới thì trong thế hệ trẻ của nhà họ Yến chỉ có hai đứa con trai đầu của ông cụ Yến là còn có một ít thể chất thông linh để bước một chân vào cửa Huyền Môn.
Con trai út Yến Hạc của ông ấy tuy rằng cũng thông minh lanh lợi nhưng vừa sinh ra đã được xác nhận là không hề có linh giác, Dương Hỏa thịnh vượng, không hề có chút thiên phú huyền học nào, là một người bình thường hàng thật giá thật.