Cho dù tình trạng của Yến Thừa càng ngày càng kém cỏi hơn và thế hệ cũ của Huyền Môn có giơ tay dậm chân như thế nào thì cũng không có ai dám động tay động chân với anh nữa, càng đừng nói đến chuyện muốn giết anh.
Bây giờ, bọn họ chỉ có thể tìm đủ mọi biện pháp để tinh lọc “hung sát khí” ở trong thân thể của Yến Thừa.
Bởi vì Yến Thừa và tập đoàn Yến Thức có cùng chung một nhịp thở. Nếu Yến Thừa chết thì đồng nghĩa với việc sẽ ảnh hưởng đến cộng đồng giới kinh doanh toàn quốc, thậm chí còn cả mấy trăm nghìn công nhân trong tập đoàn Yến Thức trên toàn thế giới.
Hôm nay sở dĩ phải kinh động đến cả Trường Tần Đạo Nhân và Hề Khôi là bởi vì trận pháp đặt trong nhà của Yến Thừa đã cảm ứng được sự kích thích cực kỳ mạnh mẽ của “hung sát khí”.
Điều này đại diện cho việc sát khí trong cơ thể của Yến Thừa đã mất khống chế, tình hình nguy hiểm hơn trước kia rất nhiều.
Hai người vội vã chạy đến, bày trận rồi lập tức bước vào phòng. Đến lúc này, đã hơn một giờ trôi qua rồi nhưng chưa có ai đi ra cả.
Trong lúc đó, hai vợ chồng Yến Hạc và Phù Khinh Ngạn cũng nhận được thông báo và lập tức bỏ xuống công việc rồi vội vã chạy về.
Sắc mặt của Phù Khinh Ngạn trắng bệch, nắm chặt tay của chồng mình rồi lẩm bẩm: “Sư phụ Trường Tần không phải đã nói rồi sao, hình như có một bảo vật có thể tinh lọc được sát khí mà, phải không?”
Hề Hải Hồng mím môi không nói gì.
Đồ vật đúng là có nhưng mà nó không ở trong Huyền Môn.
Ba ngày trước, sau khi tiền bối Nhân Chân Tử và một đoàn huyền sư cùng nhau trở về thì đã ngay lập tức yêu cầu Huyền Môn phát lệnh truy nã Cố Chi Tang.
Bọn họ nói rằng Cố Chi Tang là một yêu nữ đang ngấm ngầm nuôi dưỡng ác quỷ và lạm dụng tà thuật, còn vô duyên vô cớ đánh trọng thương các huyền sư đi đàm phán với cô.
Nhưng Hề Hải Hồng không tin những lời này.
Cô ấy và Cố Chi Tang đã từng nói chuyện với nhau khi ghi hình chương trình “Linh Sự”. Cô ấy cảm thấy Cố Chi Tang không phải là người ác độc, không từ thủ đoạn giống như đám người Nhân Chân Tử đã nói.
Hơn nữa, Nhân Chân Tử còn trực thuộc phái cổ hủ, cũ kỹ trong Càn Thanh Môn. Bọn họ cực kỳ bài xích những huyền sư không tham gia vào Huyền Môn nên càng làm giảm độ tin cậy của những lời nói này.
Hề Hải Hồng cảm thấy nhất định là đám người Nhân Chân Tử đã đối xử không tôn trọng Cố Chi Tang, thậm chí còn dùng thái độ ác liệt, hoàn toàn không phải đã thương lượng tử tế như những gì bọn họ nói.
Và điều khiến cho cô ấy càng cảm thấy khiếp sợ là, một đám huyền sư bậc cao ở cấp “Huyền” mà lại không đấu lại được Cố Chi Tang chỉ có một thân một mình?
Cố Chi Tang rốt cuộc đã đạt đến cấp bậc gì vậy?
Đúng lúc này, những người khác trong nhà họ Yến cũng nghe thấy lời đồn thổi và chạy đến đây.
Đám người đó là gia đình anh trai cả của Yến Hạc, trước mắt cũng là dòng chính của gia tộc họ Yến ở trong Huyền Môn.
Yến Hạc có chút ngạc nhiên: “Anh cả, vì sao anh lại đến đây vậy?”
“Hừ, cả đạo trưởng Trường Tần và tộc trưởng Hề cùng đến đây thì chắc chắn là tên nhóc Yến Thừa này đã xảy ra vấn đề rồi.”
Biết được tình trạng bây giờ của Yến Thừa không được tốt nên người đàn ông trung niên kia đã hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Chú ba à, chú vẫn quá mức lòng dạ đàn bà rồi đấy. Năm đó, khi thằng bé kia vừa sinh ra đã suýt chút nữa hại em dâu chết vì bị rong huyết rồi. Khi đó, chú đáng nhẽ không nên mềm lòng giữ mạng sống cho nó thì đến bây giờ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Ngộ nhỡ thằng bé kia thật sự không khống chế được bản thân và làm xằng làm bậy thì không phải nhà họ Yến chúng ta sẽ trở thành người có tội hay sao!”
Chị dâu cả đến cùng cũng là một vị huyền sư, lúc này bà ta đang nắm tay Phù Khinh Ngạn và nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Em dâu à, chị biết em luyến tiếc Yến Thừa nhưng em cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình, suy nghĩ cho Hứa Quy nữa chứ!”
Bà ta thấp giọng nói: “Chị nghe nói Hứa Quy đã bị người ta vô cớ bắt cóc vào hai ngày trước, cho đến bây giờ vẫn còn đang nằm tĩnh dưỡng ở trong bệnh viện, đúng không?”
“Em cứ thử nghĩ kỹ lại xem, không phải sát khí trong cơ thể của Yến Thừa vừa mới phát động thì Hứa Quy đã gặp nạn sao…”
Phù Khinh Ngạn tái mét cả khuôn mặt, rút tay mình ra khỏi khuỷu tay của chị dâu cả rồi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bà ta:
“Mấy người nói những lời này là có ý gì? Huyền Môn cái gì? Nhà họ Yến là con cháu của Huyền Môn hay sao mà cứ phải răm rắp nghe theo lời bọn họ như vậy? Yến Thừa là cháu ruột của mấy người đấy!”
“Lúc trước, khi sức khỏe của Yến Thừa còn tốt, khi mấy người tiêu xài tiền bạc do thằng bé kiếm được thì sao không nói ra những lời này đi. Bây giờ, thấy thằng bé có nguy hiểm thì mấy người lại chạy đến đây, nói ra những lời giả nhân giả nghĩa như vậy.”