Vợ chồng Yến Hạc ở bên cạnh nghe đại khái câu chuyện thì cũng đã hiểu rõ phần nào. Bọn họ vội vàng nói: “Chúng tôi sẵn sàng đi xin lỗi vị đại sư này!”
Đúng lúc này, anh cả của Yến Hạc trầm giọng quát: “Không được đi! Con nhóc này thật sự quá mức kiêu căng và ngạo mạn. Nếu mấy người cúi đầu trước nó thì chẳng phải đang tát thẳng vào danh dự của Huyền Môn hay sao?”
Con trai của ông ta cũng dùng vẻ mặt thâm trầm và ánh mắt không đồng tình nhìn về phía cả nhà Yến Hạc:
“Chú thím à, cháu biết mọi người muốn cứu anh Yến Thừa. Nhưng mà con nhóc Cố Chi Tang kia là thứ gì chứ, chuyện này liên quan đến vinh nhục của toàn bộ Huyền Môn chúng ta đấy!”
Hề Khôi, Trường Tần Đạo Nhân: “…”
Cả gia đình này không phải đều là đồ ngốc đấy chứ.
Chuyện này vốn dĩ chỉ là hành vi cá nhân của đám người Nhân Chân Tử, gia đình này không nên kéo theo toàn bộ thể diện của Huyền Môn như vậy.
Yến Thừa vẫn luôn không nói gì nãy giờ thì đúng lúc này, anh mới ngước mắt lên: “Vậy anh thì tính là thứ gì mà khua tay múa chân ở chỗ tôi.”
Anh lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho vệ sĩ.
Sau khi khách khí “mời” gia đình kia ra khỏi cửa nhà thì Yến Thừa đã dặn trợ lý cắt đứt tất cả việc phân chia cổ tức cho bên đó.
Trước kia, anh cảm thấy những người này cũng là anh trai và chị dâu của Yến Hạc, cha mẹ anh vẫn phải duy trì mối quan hệ họ hàng với bọn họ. Dù sao, anh kiếm được nhiều tiền, liều mạng làm việc như vậy cũng chỉ vì muốn tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân trên thế giới này mà thôi.
Chỉ là một số tiền nhỏ bé nên cho bọn họ một ít cũng được.
Nhưng bây giờ, anh không muốn cho nữa.
Sau đó, Yến Thừa nói với Hề Khôi và Trường Tần Đạo Nhân:
“Cảm ơn hai vị đại sư đã vươn tay giúp đỡ. Chuyện ngày hôm nay đã làm phiền hai vị rồi. Còn về phần Ngọc Chỉ Cốt kia thì hãy để nhà họ Yến chúng tôi tự nghĩ cách. Các vị tiền bối không cần nhọc lòng về vấn đề này nữa đâu.”
Nói xong, anh lại cử người chuyển khoản trả chi phí làm pháp sự cho hai vị huyền sư rồi tiễn bọn họ rời khỏi nhà họ Yến.
Phù Khinh Ngạn vẫn còn nhớ thương chuyện Ngọc Chỉ Cốt nên vẫn còn cằn nhằn liên miên:
“Hóa ra chủ nhân của bảo vật này là đại sư Cố à. Nếu sớm biết chuyện này thì chúng ta đã không cần nhờ người của Huyền Môn rồi. Lúc trước mẹ còn xem qua chương trình của cô ấy đấy!”
“Mấy vị sự phụ của Huyền Môn này thật sự có chút quá đáng… Lão Yến à, chúng ta phải chuẩn bị quà tặng hậu hĩnh để đến xin lỗi đại sư Cố mới được, còn phải cầu xin cô ấy tha thứ vụ việc kia nữa.”
Yến Thừa: “Không cần đâu mẹ.”
“Sao có thể không cần được!” Phù Khinh Ngạn nóng nảy.
Nhìn thấy mẹ bắt đầu muốn khuyên nhủ anh nên Yến Thừa đã lập tức tỏ rõ thái độ.
“Sự cố này xảy ra là do con nên hẳn là phải do con đích thân đi xin lỗi người bị hại.”
Anh rũ mắt: “Như vậy mới thể hiện được thành ý.”
Đợi sau khi cha mẹ lại dặn dò một lúc lâu về chuyện “giữ gìn sức khỏe” và rời khỏi căn biệt thự thì trong phòng khách trống trải chỉ còn lại mỗi một mình Yến Thừa.
Anh ngồi trên ghế sô pha, nâng tay ôm mặt.
Khuôn mặt của anh dưới lòng bàn tay lúc này đang tràn ngập chán nản, không biết vì sao mà tâm trạng của anh thật sự bực bội.
Anh không biết người mà bên Huyền Môn nhắc đến là Cố Chi Tang.
Càng không biết rằng chuyện đi giúp anh hỏi thăm theo lời bọn họ lại là cách thức “hỏi” như vậy.
Bây giờ, chắc chắn Cố Chi Tang đang cực kỳ ghét bỏ người đứng sau chuyện này là anh rồi.
Nếu không phải bởi vì anh thì cô cũng không bị Huyền Môn uy hiếp và đe dọa như vậy, cũng không cần phải một thân một mình đối đầu với con quái vật lớn đó…
Yến Thừa cũng không phải chỉ tùy tiện nói vài câu để đối phó qua loa với mẹ mình mà anh thật sự muốn đến gặp Cố Chi Tang để đích thân nói lời xin lỗi với cô.
Chỉ là đối phương sẽ chấp nhận lời xin lỗi của anh sao?
Nếu biết anh là ai thì cô có thể nào sẽ lộ ra vẻ mặt chán ghét và căm thù, sẽ không chịu tha thứ cho anh hay không?
Yến Thừa ngẩn người, mím chặt môi. Đây là lần đầu tiên anh nảy sinh một cảm xúc khác lạ mang tên bồn chồn như vậy.
…
Buổi tối hôm đó, cả giới huyền học đều vì hành động vang dội của Cố Chi Tang mà trở nên cực kỳ náo nhiệt, thậm chí chuyện này còn truyền đến tai của một bộ phận huyền sư ở nước ngoài.
Ngay lập tức, những thế lực khác từng có xích mích với Huyền Môn ở khắp nơi dường như đã túm được một điểm yếu của Huyền Môn nên bắt đầu công khai châm biếm, nói bên Huyền Môn bắt nạt một huyền sư trẻ tuổi như vậy thì đúng là không biết xấu hổ.
Điều này khiến cho những người trong Huyền Môn biết toàn bộ câu chuyện cảm thấy cực kỳ uất nghẹn.
Nhưng mà bọn họ lại không có bằng chứng thực tế.
Tuy nhiên, phản ứng lớn nhất trong chuyện này không phải là trên trần gian, mà là chúng quỷ ở dưới Âm Tào Địa Phủ.